Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Những người trong phòng bệnh đều sững sờ.

Thầy Ôn luôn được coi là một người đức cao vọng trọng trong cái giới y học này.

Thế nhưng hôm nay, ông ta lại muốn bái một cậu thanh niên làm thầy.

Điều này thực sự khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến không ngậm được miệng lại.

“Thầy Ôn, tuyệt đối không thể được đâu”.

Phản ứng đầu tiên của Mã Thiên Tinh chính là từ chối.

Suy cho cùng hắn ta có khả năng rất lớn sẽ trở thành học trò của ông ta.

Ngộ nhỡ thầy Ôn bái Trần Thanh làm thầy, vậy sau này mình gặp Trần Thanh sẽ phải gọi anh ta là ông rồi.

Tên bảo vệ quèn mà hắn ta coi thường nhất, trong chớp mắt lại cao hơn hắn ta hai bậc, đương nhiên là hắn ta không bằng lòng rồi.

Thầy Ôn lại nghiêm túc nói: “Người giỏi giang thì phải bái làm thầy, cậu Thanh có điểm đáng để tôi học tập, tôi bái cậu ấy làm thầy có vấn đề gì sao? Hơn nữa, ai cho phép cậu quản lý chuyện của tôi? Hứ!”

Thầy Ôn liền quay đầu nói với Trần Thanh: “Cậu Thanh, không biết cậu thấy thế nào?”

“Ông Ôn, nếu ông muốn học thì tôi dạy ông là được rồi, không cần phải bái tôi làm thầy đâu”, Trần Thanh vội vàng nói: “Tôi không dám nhận”.

“Đúng đấy! Thầy Ôn, thầy đừng làm anh Thanh sợ”.

Giang Uyển Quân thở phào một hơi rồi nói.

Tuy rằng có thể trở thành thầy của thầy Ôn thì sau này sẽ có rất nhiều lợi ích, thế nhưng Giang Uyển Quân vẫn sợ nếu như Trần Thanh đồng ý làm thầy của thầy Ôn, thì sau này vai vế của anh sẽ lớn hơn mình, đến khi đó không phải là mình hẹn hò với ông của mình hay sao?

Giang Uyển Quân cảm thấy có chút không thể chấp nhận nổi.

“Nếu cậu Thanh đây không ngại mà chỉ dạy, thì tôi đây rất nể phục tấm lòng độ lượng của cậu”.

Thầy Ôn lại lần nữa chắp tay nói.

“Ông Ôn, ông hãy gọi tôi là Trần Thanh đi, tôi thấy không quen nếu ông gọi bằng tên khác”.

Trần Thanh nói với thầy Ôn.

“Trần Thanh, tôi muốn hỏi một chút, bệnh nhân này đã mắc phải bệnh gì vậy?”

Thầy Ôn khiêm tốn hỏi.

“Bệnh này vô cùng hiếm thấy, tôi từng nhìn thấy ở trong quyển tạp chí y học nào đó của nước ngoài. Quyển tạp chí đó gọi nó là hội chứng tự sinh rượu”, Trần Thanh nói.

Năm đó, lúc sống ở nước ngoài thì Trần Thanh cũng không ngừng học hỏi những y thuật hàng đầu của bên đó, hơn nữa anh còn quen được không ít bác sĩ đứng đầu về y thuật.

Cho nên trước đó anh chỉ cần nhìn qua là cũng đã đoán sơ bộ được đây là loại bệnh gì.

Điều khiến bọn họ cảm thấy nan giải là bởi vì loại bệnh này rất hiếm có.

“Hội chứng tự sinh rượu sao?”

Giang Uyển Quân hỏi bằng vẻ khó hiểu: “Có hội chứng như vậy sao?”

“Có đấy”, Trần Thanh gật đầu khẳng định: “Người mắc phải bệnh này, ăn cơm sẽ như thể uống rượu. Những thứ ăn vào sẽ tự sinh rượu trong cơ thể người đó, cho nên bà ấy hay ở trong trạng thái say rượu, nồng độ cồn trong máu cũng thường rất cao”.

“Anh đang tự bịa ra đấy à?”

Mã Thiên Tinh nói bằng vẻ không tin.

Lúc này, mắt thầy Ôn sáng lên, ông ta kích động nói: “Tôi đã từng nghe tới căn bệnh này, chỉ là tôi nhất thời không nhớ ra. Trần Thanh, lời nói của cậu thật sự đã đánh thức tôi từ trong cơn mê”.

“Và căn bệnh này thuộc kiểu rối loạn đường ruột trong Đông y, cho nên vừa rồi châm cứu, tôi chủ yếu là nhằm vào đường ruột. Chỉ cần đường ruột bà ấy bình thường lại, thì cơ thể sẽ không còn tự sinh rượu nữa. Như vậy bà ấy sẽ có thể nhanh chóng tỉnh lại”, Trần Thanh giải thích.

“Giỏi, thật là quá giỏi rồi!”

Thầy Ôn nắm lấy tay của Trần Thanh rồi kích động nói: “Trần Thanh, xem ra cậu cũng đã nghiên cứu rất nhiều về y thuật của nước ngoài, mới gặp lần đầu mà tôi cảm thấy như đã thân quen với cậu từ rất lâu vậy, chi bằng chúng ta hãy tìm một nơi ngồi xuống và nói chuyện kĩ hơn nhé? Còn phải nói kĩ hơn về cả Thái Ất Thần Châm và Quỷ Môn Thập Tam Châm nữa”.

Thầy Ôn bất chấp hết tất cả mà kéo Trần Thanh rời đi.

Hở!

Nhìn thấy thầy Ôn kéo Trần Thanh đi như vậy, những người trong phòng bệnh đều cảm thấy kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ rằng, chỉ là một cậu thanh niên lại có thể khiến cho thầy Ôn kính trọng như vậy.

“Tất cả đều đi làm việc cho tôi!”

Mã Thiên Tinh nhìn người trong phòng bệnh rồi nói bằng vẻ khó chịu.

Hôm nay, hắn ta thật sự bẽ mặt!

“Bác sĩ Mã”.

Lúc này, Giang Uyển Quân vừa cười vừa gọi.

Toàn thân Mã Thiên Tinh cứng đơ lại rồi quay đầu cười vui vẻ nói: “Cô Giang có chuyện gì vậy?”

“Không phải là anh đã quên vụ cược giữa chúng ta rồi chứ?”

Giang Uyển Quân cười nói.

Mồ hôi trên trán Mã Thiên Tinh tuôn ra, hắn ta nở nụ cười lấy lòng rồi nói: “Cô Giang, chuyện này là lỗi của tôi, cô là người có tấm lòng rộng lượng, nên đừng so đo với tôi mà. Hay là như thế này, tôi mời cô ăn cơm để bồi thường nhé?”

Mã Thiên Tinh cảm thấy nếu mình cởi sạch trong bệnh viện thì thực sự sẽ mất hết thể diện.

“Hứ, nếu là người khác thì tôi còn có thể tha cho anh, nhưng anh đã bắt nạt anh Thanh thì tôi tuyệt đối không thể tha cho anh được”.

Giang Uyển Quân nghiến răng nói: “Nếu anh dám chơi bẩn thì đừng có trách tôi!”

Mã Thiên Tinh nghe thấy lời này, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

“Cô Giang, giữ lại một thứ được không?”

Mặt Mã Thiên Tinh khổ sở xin tha.

“Cho anh giữ lại một chiếc quần sịp”.

Giang Uyển Quân lạnh lùng nói: “Đó chính là hậu quả của việc dám bắt nạt anh Thanh nhà tôi, mau chóng ra ngoài chạy đi!”

Khuôn mặt Mã Thiên Tinh đau khổ rồi rời khỏi.

Khi Mã Thiên Tinh đi khỏi, Giang Uyển Quân nói vài câu với Hồ Tiểu Nhạc. Cô ấy bảo Hồ Tiểu Nhạc đừng lo lắng, rồi rời khỏi phòng bệnh.

Hồ Tiểu Nhạc thấy Giang Uyển Quân rời khỏi thì khẽ cắn đôi môi đỏ mọng. Cô ta phát hiện ra hình như mình không có bất cứ sức cạnh tranh nào.

Thầy Ôn chỉ cần nói tới những vấn đề liên quan đến y thuật, thì có thể nói đến mức quên ăn quên ngủ.

Ông ta nói chuyện với Trần Thanh tới giữa trưa, đến khi bụng Trần Thanh sôi sùng sục cả lên thì ông ta vẫn không có biểu hiện gì muốn dừng lại.

“Thầy Ôn, anh Thanh đói rồi, hay là con đưa anh ấy đi ăn chút gì nhé?”

Giang Uyển Quân đang ngồi nghe say sưa ở bên cạnh, nghe thấy âm thanh này liền nói với ông Ôn.

“À, phải rồi, cứ nói chuyện là quên cả thời gian”.

Thầy Ôn nói bằng vẻ áy náy.

“Trần Thanh, chi bằng chúng ta cùng nhau tới căng tin ăn cơm nhé?”, thầy Ôn mời.

“Thầy Ôn, con muốn đi ra ngoài ăn đồ ngon với anh Thanh cơ”.

Giang Uyển Quân nói.

“Vậy được thôi, mọi người đi đi”.

Thầy Ôn xua tay nói.

“Trần Thanh, nếu cậu rảnh rỗi thì có thể tới tìm tôi nói chuyện bất cứ lúc nào”.

Khi Trần Thanh rời khỏi, thầy Ôn liền nói với anh.

“Ừm, được”, Trần Thanh thẳng thắn đồng ý.

Anh cũng nhận ra thầy Ôn là một người rất yêu thích y học, hơn nữa cùng nói chuyện với ông ấy, Trần Thanh cũng có thể học được không ít kinh nghiệm.

“Thầy Ôn, hay là chúng ta đi ăn cùng đi?”

Trần Thanh hỏi.

“Hai người đi đi, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu”, thầy Ôn cười nói: “Không thì cô Giang sẽ trách tôi mất”.

“Thầy Ôn, thầy nói linh tinh gì vậy”, mặt Giang Uyển Quân đỏ bừng rồi nói.

“Anh Thanh, chúng ta đi thôi, em đưa anh đi ăn đồ ngon”.

“Được thôi”, Trần Thanh đáp.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận