Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Diệp Thiên Phàm bị hất rượu đầy mặt, gương mặt có chút lúng túng.

Hắn nhìn chằm chằm Trần Thanh với vẻ mặt u ám.

Những tên công tử bột ở bên cạnh thấy vậy đều lặng lẽ nhìn hướng Trần Thanh.

Nghiêm túc mà nói, họ thực sự không nghĩ tới Trần Thanh vậy mà lại không coi Diệp Thiên Phàm ra gì.

Phải biết rằng bối cảnh đằng sau của Diệp Thiên Phàm tại Hải Nam này không phải ai cũng có đủ khả năng chọc tới.

“Đúng là không biết xấu hổ!”, Diệp Thiên Phàm lộ ra nụ cười hung ác: “Với hành động vừa rồi của mày, trong mắt tao mày coi như đã chết”.

“Vậy sao?”

Trần Thanh chỉ lạnh lùng đáp lại vỏn vẹn hai chữ.

Sau đó nhấc chân lên đá.

Vút!

Diệp Thiên Phàm bị đá bay ra ngoài.

Giây tiếp theo cơ thể của hắn nặng nề đụng vào miếng đá cẩm thạch trên bàn trà, đồ uống cũng theo đó dội xuống ướt đẫm mặt hắn.

A! A!

Đám phụ nữ trong phòng lại một lần nữa hét lên đầy sợ hãi.

Diệp Thiên Phàm ngã xuống, Trần Thanh liền bước tới gần, lôi hắn dậy rồi vung liên tiếp hai cái tát lên mặt hắn.

“Mẹ kiếp, mày dám đánh ông, ông sẽ giết chết mày, khiến mày phải chết khó coi”.

Diệp Thiên Phàm phẫn nộ gào thét.

Bịch!

Còn chưa gào hét xong Trần Thanh đã đấm tiếp một quyền vào bụng hắn.

A!

Diệp Thiên Phàm đau đớn tới há to miệng khiến máu trong miệng cũng ào ào chảy xuống.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, Trần Thanh lại túm chặt lấy đầu Diệp Thiên Phàm mà đập mạnh xuống đá cẩm thạch trên bàn trà.

Rầm!

Lần này đá cẩm thạch trực tiếp vỡ thành mấy mảnh.

Máu tươi từ trên đầu Diệp Thiên Phàm cũng nhỏ xuống từng giọt.

Những người có mặt thật sự bị dọa đến hai mắt dại ra, bình thường đều là họ ức hiếp người khác, từ trước tới nay lại chưa từng bị người khác bắt nạt bao giờ.

Nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp phải một người mà họ căn bản không coi ra gì.

Cái gì mà cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải, cái gì mà Thiên Phàm, trong mắt người này tựa hồ đều không đáng nhắc tới.

Cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải thì đã thế nào? Còn không phải vẫn bị người này ngược đãi hay sao.

“Mẹ kiếp, mày có biết mình đang ra tay với ai không? Nhanh dừng tay lại!”

“Mày dám đánh cậu Diệp như vậy, chúng tao sẽ tiêu diệt cả gia tộc của mày”.

“Mày chết chắc rồi! Mẹ nó, bỏ cậu Diệp ra”.

Những tên quần là áo lượt kia lúc này vẫn vô cùng ngạo mạn.

Họ chỉ vào Trần Thanh mà mắng chửi.

Thấy Trần Thanh bất động thanh sắc, tất cả đều tức giận.

Ngay lúc này họ đều vội vã muốn cứu Diệp Thiên Phàm, bởi vậy cầm lấy chai rượu bổ nhào về phía Trần Thanh.

Nhưng kết cục cũng giống như một tên trước đó, chai rượu trong tay còn chưa kịp chạm tới người Trần Thanh thì đã bị anh giật lấy phang ngược lại vào đầu họ.

“Mẹ kiếp, mày chết chắc rồi”.

“Ông đây mà mày cũng dám đánh, cậu Diệp mày cũng dám đánh”.

“Cậu Diệp là người mày có thể đánh à?”

Những tên công tử bột mặc dù đã ngã lăn ra đất nhưng vẫn không quên chửi bới.

Trần Thanh phớt lờ việc họ kêu gào ầm ĩ, anh chỉ tóm lấy Diệp Thiên Phàm, nhìm chăm chú vào mái đầu vẫn đang chảy đầy máu của hắn lạnh lùng nói: “Cảm thấy thế nào?”

“Tao phải giết mày. Tao nhất định phải khiến mày chết”.

Diệp Thiên Phàm nhịn xuống cơn đau, cắn răng nghiến lợi đáp. Đời này của hắn chưa từng phải chịu áp bức và lăng nhục đến nhường này, hắn cảm thấy bất luận như thế nào cũng phải khiến Trần Thanh phải trả giá, hơn nữa còn là một cái giá cực kỳ đắt.

“Nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày”, Diệp Thiên Phàm nhớ tới nhà họ Diệp, giọng nói vẫn còn mang theo sự ngạo nghễ.

Răng rắc!

Diệp Thiên Phàm vừa nói dứt câu, Trần Thanh liền cầm chặt tay hắn mà vặn.

A!

Diệp Thiên Phàm lại một lần nữa hét thảm.

“Vậy thì đã sao?”, Trần Thanh không cho là đúng đáp: “Mày tổn thương anh em của tao, vậy tao muốn mày phải chết, không có gì to tát cả, tao cũng sẽ giết sạch người nhà họ Diệp chúng mày”.

Người trong phòng bao thấy vậy cũng bị dọa cho chết lặng. Cổ tay của Diệp Thiên Phàm trực tiếp bị vặn gãy. Điều quan trọng nhất là giọng nói lạnh lùng của Trần Thanh khiến họ cảm giác tim mình như bị đâm một dao.

Cuồng vọng!

Trần Thanh thực sự quá cuồng vọng.

Cho dù nhà họ Diệp tới thì đã thế nào?

Anh vẫn có thể giết chết tất cả người nhà họ Diệp như thường. Lời nói này không phải ai cũng dám nói ra.

Trọng điểm là Trần Thanh không chỉ nói suông mà anh đã làm rồi.

Răng rắc!

Trần Thanh tiếp tục giẫm lên bắp chân Diệp Thiên Phàm, khiến xương ống đồng của hắn trực tiếp bị đạp nát.

A!

Diệp Thiên Phàm lúc này đã bất tỉnh vì đau đớn.

Nhưng ngay cả khi cơn đau khiến hắn ngất lịm đi, Trần Thanh cũng không có ý muốn buông tha cho hắn. Anh với tay lấy xô nước đá đựng rượu ở bên cạnh đổ thẳng lên đầu của Diệp Thiên Phàm.

“A! A!”

Diệp Thiên Phàm thống khổ tỉnh lại.

“Cảm thấy thế nào?”

Trần Thanh lại hỏi một lần nữa.

“Đừng đánh, đừng đánh nữa. Tôi, tôi nhận sai”, Diệp Thiên Phàm vội vàng cầu xin tha thứ, hắn biết rằng đối diện với loại người như Trần Thanh, van nài tha thứ bây giờ là cách duy nhất.

“Không đánh nữa phải không? Vậy được, trước tiên học hai tiếng chó sủa đi”.

Trần Thanh bắt lấy Diệp Thiên Phàm nói.

Diệp Thiên Phàm nghe được lời này thì thoáng ngập ngừng. Hắn biết nếu như mình học tiếng chó sủa, sau này bản thân sẽ không thể ngóc đầu lên ở Nam Hải này nữa.

Nhưng nếu như không học....

Khi Diệp Thiên Phàm còn đang do dự thì Trần Thanh đã kéo mạnh cổ tay hắn.

A!

Xương cổ tay của hắn trực tiếp bị bẻ trật khớp.

Diệp Thiên Phàm rên lên tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

“Sủa hay không?”

Trần Thanh hỏi.

“Sủa, tôi sủa”.

Diệp Thiên Phàm không còn sự lựa chọn nào khác chỉ có thể há miệng phát ra tiếng “gâu gâu gâu!”

“Ha ha, nhìn kìa, trông hắn không khác gì một con chó chết!”

Đúng lúc này trên màn hình lớn vang lên giọng cười chế giễu Hồ Đại Quân của Diệp Thiên Phàm.

Nghe được âm thanh này, Diệp Thiên Phàm cảm thấy vô cùng ô nhục, hắn ta đây đúng là đang tự làm nhục mình.

Lũ công tử bột bên cạnh thấy vậy, họ cũng không ngờ tới Diệp Thiên Phàm sẽ có một ngày như hôm nay.

“Tiếp tục sủa cho tao”.

Trần Thanh ra lệnh cho Diệp Thiên Phàm: “Sủa cho tới khi tao hài lòng mới thôi”.

Diệp Thiên Phàm chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế này, tâm lý phản kháng của hắn lúc này đã trực tiếp sụp đổ.

Hắn vừa khóc vừa học tiếng chó sủa.

“Ha ha, tiếp tục sủa đi, ha ha!”

“Giống một con chó chết”.

Âm thanh vang vọng trong phòng lúc này đều là giọng nói hống hách của Diệp Thiên Phàm.

Nhưng từng tiếng này giống như những cái tát, từng cái từng cái mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt hắn.

Diệp Thiên Phàm vẫn đang sủa.

Trần Thanh lúc này mới ngẩng đầu nhìn những người khác.

“Đại ca, chúng tôi không tham gia vào việc này”.

“Chúng tôi không biết gì cả”.

“Đừng, đừng đánh tôi. Tôi trực tiếp học tiếng chó sủa, có được không?”

Nhóm công tử bột thấy ánh mắt này của Trần Thanh thì bị dọa cho gần như vỡ mật.

Sự tàn nhẫn của anh họ đều đã được lĩnh giáo. Phản kháng chỉ uổng công.

Do đó họ đơn giản là sớm đầu hàng, họ không muốn mình có kết cục giống như Diệp Thiên Phàm.

Hơn nữa người ta ngay cả cậu ấm ngông cuồng nhất Hải Nam cũng coi thường thì càng không coi họ ra gì.

“Nội dung của video trên kia đã xem qua chưa?”

Trần Thanh hỏi họ.

“Xem qua rồi”.

“Xem rồi”.

Họ trả lời một cách yếu ớt.

“Có muốn chết không?”

Trần Thanh lại hỏi.

Bọn họ nhất loạt lắc đầu.

“Vậy thì tốt. Dựa theo video mà làm đi, Diệp Thiên Phàm đối phó với anh ta như thế nào thì các người đối đãi với hắn ta như thế”.

Trần Thanh nhìn họ chòng chọc mà nói: “Hơn nữa còn lặp lại điều đó gấp mười lần”.

A!

Đám công tử bột kia sững sờ.

Họ không ngờ tới Trần Thanh sẽ để mình ra tay.

Hơn nữa phải dựa vào nội dung của video để lặp lại gấp mười lần, vậy Diệp Thiên Phàm rất có khả năng sẽ chết bởi căng đầy c*t mất.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận