Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

"Chuyện của Trần Thanh mọi người thấy sao?", Diệp Sùng Minh mở miệng hỏi tất cả mọi người nhà họ Diệp.

"Chuyện này phải xử lý một cách sạch sẽ, em đã cử người đi xoá hết video rồi, những ai biết chuyện cũng đã bị bịt miệng", Diệp Minh Vĩ đứng dậy nói với Diệp Sùng Minh.

"Chú làm tốt lắm", Diệp Sùng Minh gật đầu hài lòng, ông ta cũng biết đây là cách tốt nhất rồi, sau đó nhìn về phía Diệp Sùng Hoan - người con thứ hai có kinh nghiệm dày dặn phụ trách đối ngoại của gia tộc.

"Chú hai, chú thấy sao?", Diệp Sùng Minh gọi tên Diệp Sùng Hoan, tất nhiên là ông ta không chỉ lấy danh nghĩa báo tư thù cho con trai mà bàn chuyện.

"Chuyện này ảnh hưởng rất xấu đến danh dự nhà họ Diệp của chúng ta, nếu như chúng ta không làm ra trò, e rằng sẽ làm cho toàn bộ người nhà họ Diệp thành trò cười ở Nam Hải. Thế nên tôi đề nghị phái Ám Vệ đi giết Trần Thanh để lấy lại danh dự cho nhà họ Diệp".

Diệp Sùng Hoan là phe cánh của Diệp Sùng Minh, vả lại ông ta hiểu rõ anh cả của ông ta nhất, đương nhiên phải tiếp lời của Diệp Sùng Minh.

Nghe được những câu nói này của Diệp Sùng Hoan, đám người nhà họ Diệp cũng không có lời phản bác nào, chuyện lần này quả thật ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Diệp của bọn họ.

"Nếu đã thế, vậy phái Ám Vệ ra tay giết hắn đi, vừa khéo dằn mặt những gia tộc khác, để bọn họ thấy gia thế nhà họ Diệp chúng ta lớn mạnh thế nào", một cụ ông mở miệng nói.

"Tôi lại thấy không ổn, Ám Vệ là lực lượng cuối cùng của nhà họ Diệp chúng ta. Nếu như bây giờ lật con át chủ bài này lên, nhà họ Diệp chúng ta sẽ không còn gì nữa", lúc này, một cụ ông cùng chi với Diệp Sùng Minh, không quá đồng ý lên tiếng.

"Đúng đó, tên Trần Thanh này là một thiên tài võ giả, không phải loại vô dụng gì, dù cho là Ám Vệ, nếu muốn giết được hắn thì cũng tổn thất không ít".

Có người phản đối thì cũng có người tán thành, dù sao thì gia tộc càng lớn, thì tranh đấu nội bộ cũng càng nhiều.

"Không sai, chuyện này vốn là cháu Thiên Phàm gây hấn với người ta trước, người ta trả thù là lẽ đương nhiên. Nhưng mà Trần Thanh dám đánh gãy cả hai tay hai chân của Thiên Phàm, chúng ta không thể để yên cho hắn được, tôi đề nghị tìm sát thủ hoặc lính đánh thuê ra tay".

Tuy rằng có người đồng ý phải trả thù Trần Thanh, nhưng lại không muốn tự mình động vào, tiêu hao lực lượng gia tộc.

"Chuyện đã đến nước này rồi, chú hai, chuyện tìm sát thủ hoặc lính đánh thuê giao lại cho chú, tôi muốn trong vòng một tuần có thể nhận được tin tốt", Diệp Sùng Minh thấy một vài người phản đối thì trong lòng ông ta đã sắp bùng nổ rồi.

Lúc này, ông ta nhìn về phía mấy người phản đối kia với một ánh mắt sắc lẹm.

"Hừ, chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng mà đã lo chạy đi tìm Trần Thanh tính sổ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm nhà họ Diệp chúng ta vùi chôn vào vực thẳm, thì ai đứng ra chịu trách nhiệm đây?"

"Đúng đấy, Trần Thanh mới bao tuổi mà đã đạt tới mức thiên tài, sau lưng hắn chắc chắn phải có thầy hoặc thế lực chống lưng, chẳng lẽ chỉ vì một Diệp Thiên Phàm mà cả nhà họ Diệp chúng ta phải đối địch với một thế lực lớn mạnh nào đó sao?"

Những người phản đối kia đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Diệp Sùng Minh, nhưng bọn họ cũng chả sợ, bao năm rồi, Diệp Sùng Minh cũng chỉ có nhiêu đó thôi.

"Lão Thất, lão Cửu - ngân sách nổi tiếng", lúc này, Diệp Sùng Minh gọi tên hai người vừa lên tiếng, phía sau lại có câu "ngân sách nổi tiếng" rồi không nói thêm gì cả.

Khi nghe được thấy Diệp Sùng Minh nói, sắc mặt lão Thất và lão Cửu đột nhiên biến sắc, lập tức ngậm miệng lại.

Những người khác vừa nhìn đã biết, e rằng lão Thất và lão Cửu đã bị Diệp Sùng Minh nắm thóp rồi.

"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, tan họp!", Diệp Sùng Minh lạnh lùng quét mắt nhìn những người còn lại, xoay người đẩy con trai mình rời đi.

Lúc Triệu Ngũ biết được Diệp Thiên Phàm bị Trần Thanh đánh gãy tay chân, hơn nữa lại còn bị đè đầu vào bãi phân, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Bởi vì ông ta nhớ lại chuyện mình gọi điện cảnh báo với Diệp Thiên Phàm, lỡ như Trần Thanh biết được, vậy mình...

Nghĩ tới đây Triệu Ngũ thấy hối hận không thôi, sao mình lại lắm mồm thế chứ, bây giờ lấy lòng nhà họ Diệp không được mà ngược lại còn đắc tội cả Trần Thanh.

Nhưng mà ông ta cũng biết, chuyện này sẽ không dừng lại ở đó, nhà họ Diệp chắc chắn không để yên, tốt nhất vẫn là không nên đắc tội bên nào cả.

"Người đâu, đặt cho tôi một vé máy bay đi đảo Hồng Kông, tôi muốn đi nghỉ dưỡng", Triệu Ngũ sai người đặt vé máy bay chạy trốn.

...

Đối với chuyện lần này, dĩ nhiên là Giang Sơn nhận được tin tức cặn kẽ hơn bất kỳ ai.

"Quả thật không ngờ Trần Thanh lại còn là thiên tài võ giả!", sau khi ông ta biết được Trần Thanh là thiên tài võ giả, trong lòng Giang Sơn lại thấy có chút hối hận.

Ông ta cũng cho rằng phía sau Trần Thanh chắc chắn có ô dù, không thì làm sao còn trẻ như vậy đã đạt được thành tựu thiên tài võ giả.

Dù sao thì ván cũng đã đóng thuyền, bây giờ có muốn gì nữa cũng đã muộn.

Vẫn nên lẳng lặng nhìn nhà họ Diệp "đánh nhau" với Trần Thanh thôi, ông ta cũng muốn xem thử Trần Thanh còn lá bài nào chưa lật, tốt nhất là làm cách nào ép ông cụ Diệp phải ra mặt.

Tại nhà Nam Cung Yến, sau khi Trần Thanh về phòng thì tiếp tục luyện tập.

Hơn mười năm trước, ông cụ Diệp chính là thiên tài võ giả, ông cụ đã bế quan nhiều năm, e rằng thực lực càng khó lường. Nếu mình không nhanh chóng cải thiện bản thân, kế tiếp chắc sẽ không dễ chơi như trước.

"Không lẽ tên khốn kiếp kia bị thương thật chứ?", sáng hôm sau, Nam Cung Yến từ trên lầu đi xuống, thấy cửa phòng Trần Thanh vẫn đóng chặt, nhất thời có chút không yên tâm.

Mặc dù Trần Thanh vẫn đang luyện tập, nhưng anh vẫn không lơ là biệt thự, nhà họ Diệp lúc này chắc vẫn đang bàn bạc kế hoạch trả thù anh, anh không muốn bởi vì một chốc lơ là của mình mà để người bên cạnh phải chịu thương tổn.

Cảm nhận được Nam Cung Yến đang đứng bên ngoài, Trần Thanh lập tức thu hồi công lực mở cửa.

"Sao đứng ngoài cửa không vào thế vợ? Chẳng lẽ em đang tính tối nay sẽ làm chuyện gì đó xấu hổ với anh sao?", Trần Thanh ra vẻ lưu manh cười híp mắt nói với Nam Cung Yến.

"Xì, đồ lưu manh, tôi chỉ tới xem anh có phải ngủ tới chết luôn rồi không", Nam Cung Yến xấu hổ nổi giận nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận