Thấy Trần Thanh cứ nhìn mình chằm chằm như vậy thì Nam Cung Yến cũng cảm thấy có chút tự hào, chỉ là cô lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn, tên khốn này thế mà vẫn còn nhìn.
“Không, vẫn chưa nhìn đủ”, Trần Thanh trả lời.
“Cút ra đi”, Nam Cung Yến lập tức lấy chăn che kín người rồi nói một cách tức giận.
Không còn cảnh đẹp để ngắm nữa nên Trần Thanh thầm cảm thấy tiếc nuối.
“Đều là vợ chồng già cả rồi, sợ gì chứ, dù gì tối qua cái gì nên nhìn anh cũng nhìn thấy hết rồi”.
Trần Thanh không xấu hổ chút nào mà còn nói như vậy rồi mới đi về phía cửa.
“Anh quay lại cho tôi”, Nam Cung Yến ngớ người ra rồi nhìn anh với ánh mắt buốt lạnh, cắn răng nói.
“Sao thế? Vợ muốn anh mặc quần áo cho à?”, Trần Thanh vui vẻ rồi chạy nhanh đến trước giường của Nam Cung Yến.
“Yên tâm đi, anh là một tay lão luyện trong vấn đề mặc quần áo đấy, chắc chắn sẽ vừa nhanh vừa chỉnh tề”.
Nghe thấy lời nói này của Trần Thanh, lại nhìn thấy anh đang đứng ngay trước mặt mình, Nam Cung Yến còn ngửi được mùi thơm phát ra từ người anh thì mặt bắt đầu đỏ rực cả lên.
“Anh im miệng cho tôi”, Nam Cung Yến trừng anh một cái rồi hỏi: “Nói, tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Còn nữa, quần áo tôi đang mặc là ai thay cho?”
Nói xong, Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh với vẻ mặt khó chịu, chỉ cần anh trả lời không tốt thì cô nhất định sẽ khiến anh hối hận khi là một thằng đàn ông.
“Haiz, chuyện tối qua...”, nói đến đây thì anh lại nở một nụ cười thâm sâu khó lường.
Chỉ là thấy vẻ mặt của Nam Cung Yến ngày càng tệ đi thì anh mới ngừng cười.
“Tối qua anh đưa em về nhà thì thấy cả người em ướt đẫm mồ hôi vì thế anh đã gọi Ninh Tĩnh đến xử lý”, Trần Thanh xua tay: “Chuyện chỉ có thế thôi”.
Khi nghe được vế trước của Trần Thanh thì Nam Cung Yến còn lo lắng không yên, chỉ là khi nghe hết lời anh nói thì cô lại thấy mình trách lầm anh rồi.
Hơn nữa tối qua trước khi cô hôn mê thì cô còn nhớ hình như mình đã uống phải một loại thuốc không biết tên, không biết là Trần Thanh giúp mình giải độc như thế nào?
“Khụ khụ... anh biết anh rất đẹp trai nhưng mà em cũng không cần nhìn anh với một ánh mắt “thèm thuồng” như thế chứ, anh sẽ xấu hổ đây”.
Nhìn thấy Nam Cung Yến cứ nhìn mình chằm chằm như vậy thì Trần Thanh cũng hơi sợ, anh lập tức cười trêu.
“Được rồi, tôi phải dậy đây, anh đi ra ngoài đi”, đối với việc Trần Thanh bắt đầu diễn kịch như thế thì Nam Cung Yến lại khôi phục lại sự lạnh lùng nói.
Trần Thanh lắc đầu rồi quay người đi xuống tầng.
Sau khi xuống tầng thì anh đi thẳng vào phòng bếp để làm bữa sáng.
Đợi khi Nam Cung Yến đi xuống thì bữa sáng đã làm xong rồi.
Nhìn thấy đồ ăn sáng tinh xảo được bày biện trên bàn ăn như vậy thì cô lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ rằng tên này còn biết nấu ăn, lại còn làm được ngon như thế này.
“Vợ ơi lại đây ăn sáng thôi, hôm nay anh làm burger thăn bò, cháo trứng thịt nạc, bánh bí đỏ, tất cả đều là những món em thích ăn đó”.
Trần Thanh gọi Nam Cung Yến đang chuẩn bị rời đi lại.
Cô lúc này thực sự ngạc nhiên đến sững sờ, anh thế mà lại còn nhớ món mình thích ăn?
Mình cũng chưa ăn cùng anh nhiều, sao mà anh biết được?
Nhưng ngửi cái mùi thơm này thôi thì bụng Nam Cung Yến cũng bắt đầu réo lên rồi.
“Đến đây nào”.
Trần Thanh nói rồi lập tức kéo Nam Cung Yến đến trước bàn ăn, đưa cho cô đôi đũa.
Nam Cung Yến không từ chối nữa mà bắt đầu ăn.
Ăn một miếng vào miệng rồi cô không thể nào ngừng được nữa.
Thực sự là quá ngon miệng, không ngờ tài nấu ăn của tên này lại giỏi như thế, đúng là ngoài mong đợi mà.
Nếu sau này thực sự sống cùng anh thì cũng không cần quá lo lắng.
Ay, Nam Cung Yến, mày đang nghĩ linh tinh gì thế?
Trần Thanh không biết Nam Cung Yến đang nghĩ gì mà chỉ nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi liên tục, anh còn nghĩ là lẽ nào chuyện tối qua vẫn còn ảnh hưởng đến cô hay sao.
“Nếu không khỏe thì hôm nay không cần đi làm đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi”, Trần Thanh khuyên.
Nam Cung Yến ngớ người ra, sao đột nhiên anh lại nói thế?
“Nếu tôi không đi làm thì công ty phải làm sao? Tôi không như anh coi việc đi làm như đi nghỉ dưỡng thế đâu cậu chủ Trần ạ”, Nam Cung Yến nói một cách khinh miệt rồi cầm một miếng burger cuối cùng trên bàn đi.
“Này, vợ ơi, anh còn chưa ăn mà, sao em lại ăn hết cả rồi?’, Trần Thanh nhìn miếng burger cuối cùng cứ thế rời xa mình thì nói một cách buồn bực.
Từ trước đến nay anh đều cho rằng nhìn người đẹp ăn cơm là một việc vô cùng tận hưởng, chỉ là nếu người đó ăn hết đồ ăn của bạn thì bạn chắc chắn sẽ không thấy tận hưởng nữa đâu.
“Không ngờ rằng, băng sơn nữ vương lại có thể ăn giỏi như thế, hình như cô ấy rất thích ăn đồ mình nấu”.
Trần Thanh cười vui vẻ rồi bắt tay vào dọn dẹp chén bát.
Sau khi dọn xong thì anh đi làm với một tâm trạng vô cùng hứng khởi.
Đến công ty thì những thứ lung tung rối loạn đã được dọn sạch cả rồi, mọi người ở công ty lại đi làm bình thường trở lại.
Trần Thanh cũng không nghe được lời bàn tán gì từ bộ phận quan hệ xã hội và phòng bảo vệ nữa cả, điều này khiến anh an tâm hơn nhiều.
“Anh Thanh, anh em tối qua đã tỉnh lại rồi”, Trần Thanh vừa về đến chỗ của mình thì Hồ Tiểu Nhạc đã vui vẻ chạy đến chỗ anh nói một cách hưng phấn.
“Thật sao, thế thì tốt quá rồi, đợi đến trưa tôi sẽ qua thăm cậu ta”.
Nghe được tin tốt như thế thì Trần Thanh lại càng vui hơn, xem ra hôm nay là một ngày may mắn vì tất cả mọi chuyện đều là tin tốt.
“Được, cảm ơn anh, anh Thanh”, Hồ Tiểu Nhạc nói một cách nũng nịu.
“Đừng khách sáo, sao, còn chuyện gì nữa à?”, Trần Thanh thấy bộ dạng này của cô thì biết chắc chắn cô vẫn muốn nói gì đó.
“Cái đó, mẹ em nói là anh em tỉnh lại được tất cả đều nhờ có anh giúp đỡ, nên muốn mời anh đến nhà ăn bữa cơm”, Hồ Tiểu Nhạc nói một cách xấu hổ.
Dù gì lần trước khi anh đến nhà cũng bị mẹ cô dọa sợ rồi, mong là lần này anh đến mẹ cô không làm ra chuyện gì quá mức nữa cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!