“Tịnh Nhã, cậu tới chỗ mình vì chuyện này sao?”, cuối cùng Nam Cung Yến đã hiểu tại sao Từ Tịnh Nhã lại đột nhiên tới đây rồi.
“Đúng vậy! Thôi bỏ đi, không nói những chuyện buồn phiền này nữa, mình muốn ăn chút gì đó thật ngon để giải tỏa”, Từ Tịnh Nhã xua tay, tỏ ra như không có chuyện gì.
Nam Cung Yến hơi lo về cô bạn thân này của mình, cô biết, tính cách cô ấy nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra nội tâm vô cùng cứng rắn.
Nếu cô ấy thật sự không bằng lòng với chuyện này, e rằng sẽ kháng cự tới cùng.
Sau khi Trần Thanh đặt đồ ra phía sau, đang chuẩn bị đi lên thì đột nhiên lại cảm giác có ai đó đang nhìn trộm mình.
Anh thản nhiên xoay người lại rồi đi về phía trung tâm thương mại, sau đó nhanh chóng cắt đuôi người đó.
Có điều anh không đi bắt người, mà là đi tìm Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã.
Anh lo rằng đối phương không chỉ có một người, ngộ nhỡ là nhằm vào Nam Cung Yến thì phiền phức lớn.
Lúc này, anh thực sự cảm nhận được sự bất lực khi chỉ có một mình, nếu đám anh em đó của anh đều ở đây, vậy thì anh sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Có điều anh khó khăn lắm mới có cơ hội nghỉ ngơi, anh không muốn từ bỏ như vậy.
Nếu như bọn họ tới, những tổ chức của Hoa Hạ sẽ biết. Đến khi đó e là ngày tháng yên bình của anh sẽ hoàn toàn chấm dứt.
...
Đến nhà hàng Nam Cung Yến vừa nói, Trần Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lúc này hai bọn họ đang vui vẻ gọi món ở đó.
Trần Thanh lập tức giấu đi suy tư của mình, đến bàn của bọn họ.
Ban đầu, khi nhìn thấy hai người đẹp hoàn hảo như Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã, những người đàn ông trong nhà hàng đều muốn bắt chuyện, thế nhưng vừa đi tới, bọn họ đều đã bị từ chối.
Bọn họ còn tưởng rằng bản thân chưa đủ sức hút, thế nhưng sau khi nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc vô cùng tầm thường, mặc dù nhìn có vẻ đẹp trai nhưng trong cái xã hội hiện thực này, đẹp trai có mài ra mà ăn được không?
Thế nên, sau khi bị từ chối vài lần, bọn họ đã nắm tay thành nắm đấm, chuẩn bị xông lên cho tên đó một bài học, tiện thể cho hai người đẹp kia biết, người đàn ông thực lực là như thế nào.
Chỉ là bọn họ đều đang nhìn nhau, xem là ai sẽ làm con chim đầu đàn này. Suy cho cùng trong xã hội này nếu muốn giẫm lên người khác để cướp vị trí thì cũng phải xem thực lực của cá nhân, nếu không thì không những không hất đổ được người khác, mà còn bị người ta làm cho bẽ mặt.
“Hai người đẹp vẫn chưa gọi món à?”, Trần Thanh nhìn thấy bọn họ đã thảo luận được một lúc lâu rồi, mà vẫn chưa gọi món thì mở miệng hỏi.
“Hay là, chúng ta đổi sang nhà hàng khác đi, chỗ này phải dùng tiếng Pháp để gọi món, tôi và Từ Tịnh Nhã đều không biết nói”, Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Thanh đi tới, liền thở phào một hơi.
Hai người cùng nhauu đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.
Lúc phục vụ mang menu tới, hai người bọn họ đều ngây ra. Tuy bọn họ tinh thông ngoại ngữ, thế nhưng lại không có ai biết tiếng Pháp cả.
Trần Thanh vừa nghe thấy, liền cảm thấy có chút quen thuộc. Phải rồi, nhà hàng của thằng nhãi Giang Tử Phong hay có trò này. Không phải nhà hàng này cũng là của nhà họ Giang đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Thanh liền nhìn sang menu.
Quả nhiên, cũng là của nhà họ Giang.
“Phục vụ, qua đây một lát”, Trần Thanh gọi phục vụ tới.
“Chào anh, tôi có thể giúp được gì cho anh?”
Người tới chính là phục vụ trước đó đã đưa menu cho nhóm Nam Cung Yến.
Nên anh ta đương nhiên biết mình bị gọi tới vì chuyện gì.
Có điều lúc này, anh ta lại cười thầm trong lòng, bởi vì vừa rồi có người đã cho anh ta không ít tiền bo để anh ta cố tình làm khó khách của bàn này.
Số tiền bo này còn bằng với tiền lương một tháng của anh ta. Nghĩ tới đây, anh ta bất giác sờ lên xấp tiền màu đỏ trong túi áo mình.
Nhìn thấy tên phục vụ này, Trần Thanh liền cảm thấy không đúng cho lắm, đặc biệt là động tác sờ vào túi áo vừa rồi của anh ta, hiển nhiên là không đúng với lẽ thường.
Trần Thanh liền dùng khả năng xuyên thấu của mình quét qua một lượt thì phát hiện ra xấp tiền bên trong.
Lại cộng thêm từ lúc bước vào, Trần Thanh đã phát hiện ra ánh mắt nhìn mình của một vài người trong nhà hàng không bình thường cho lắm, chỉ toàn sự giễu cợt.
Trần Thanh hiểu ra, có người đang cố tình gây khó dễ cho mình, hay nói cách khác là có người muốn đạp lên mình để gây sự chú ý với Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã.
Haiz, đi dạo phố cùng người đẹp đúng là khổ mà, có thể gây hấn bất cứ lúc nào và bất kỳ nơi đâu.
“Mang menu tiếng Hán tới đây cho tôi, ngoài ra, tôi còn cần một đôi đũa nữa”, Trần Thanh nói ra yêu cầu của mình bằng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Nghe thấy yêu cầu này, không chỉ những người ngồi gần ngây ra, mà cả Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đều sững sờ.
Tên phục vụ sửng sốt, điều này quả thực là quá bất ngờ.
“Thật xin lỗi anh, nhà hàng không có dịch vụ này, chỉ có menu tiếng Pháp. Hơn nữa, nhà hàng chúng tôi là nhà hàng kiểu Pháp chính thống, cho nên cũng không có đũa”.
Tên phục vụ lắc lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt rồi nói.
“Ha ha...”
Sau khi người xung quanh nghe thấy, vốn dĩ đều đang nhịn lại, không muốn cười lớn trong nhà hàng cao cấp như vậy, thế nhưng lại có một người cười thành tiếng, nên những người khác không thể nào kìm nổi nữa, tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả.
“Thật sự là chưa từng nhìn thấy có người yêu cầu đũa trong nhà hàng Pháp, đúng là kém sang”.
“Còn không đuổi người này ra ngoài thì quả thực là hạ thấp đẳng cấp của nhà hàng rồi”.
Nghe thấy lời của người xung quanh, Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đều rất ngại, tên này thực sự là khiến bọn họ tức chết mất, sao lại đòi đũa ở nhà hàng Pháp chứ.
Suy cho cùng, không phải là ai cũng biết tiếng Pháp, cho nên điều này sẽ không bị người khác chê cười.
“Anh chắc chứ?”, Trần Thanh lại không bận tâm đến những điều này, mà nhìn phục vụ rồi hỏi một cách vô cùng nghiêm túc.
Tên phục vụ hơi sởn gai ốc vì ánh nhìn chăm chú của Trần Thanh. Cũng không biết vì sao mà mấy ngày trước đã có quy định mới.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!