“Thằng nhãi, tôi khuyên cậu hãy tránh xa Từ Tịnh Nhã ra, nếu không, cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy”, ông già mặc đồ xanh cười man rợ, khuôn mặt ông ta cứng đờ như thây ma nói.
“Cái gì?”, Trần Thanh không ngờ đối phương đến không phải vì anh, mà là vì Từ Tịnh Nhã.
“Thật ngại quá, tại sao tôi phải nghe lời ông? Ông là cái thá gì chứ?”, mặc dù đối phương không đến vì mình, nhưng anh rất khó chịu với cái giọng điệu của ông ta.
“Hừ! Từ Tịnh Nhã là bạn gái của cậu chủ nhà chúng tôi, nếu cậu dám tiếp cận cô ấy, thì coi như cậu tới số rồi đấy!”, ông già mặc đồ xanh không hề tức giận mà thay vào đó vẫn nhẫn nại nói.
Lần này, Trần Thanh càng tò mò hơn, cách xưng hô như vậy thường là các võ đạo thế gia, lẽ nào trong số những người theo đuổi Từ Tịnh Nhã có người xuất thân từ võ đạo thế gia sao?
“Con người của tôi ấy mà, bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng lại ghét nhất là người khác uy hiếp mình. Vì vậy, ông hãy tự bẻ gãy một cánh tay của mình rồi cút khỏi đây ngay lập tức!”, Trần Thanh không muốn phí lời với ông ta mà đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nói.
Sau khi nghe Trần Thanh nói vậy, vẻ mặt ông ta liền biến sắc, đã lâu rồi không có ai dám kiêu ngạo với ông ta như vậy nên trong lòng vẫn có chút không quen.
“Chán sống sao?”
Vừa dứt lời thì ông ta vung lòng bàn tay khô khốc của mình đánh thật mạnh vào đầu của anh.
Lúc ông ta ra tay, có một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi khiến anh không khỏi nhíu mày.
Bởi vì mùi này thật ra là mùi xác chết, người bình thường sao có thể có mùi này, hơn nữa Trần Thanh không hề cảm nhận được sự sống từ người này.
Anh tung cước đá bay đối phương.
Nhưng điều mà anh không ngờ là cú đá đầy uy lực này của mình lại không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào cho ông ta.
Đối phương bật dậy khỏi mặt đất, lao về phía anh.
Trần Thanh đấu với ông ta mười mấy chiêu, nhưng đối phương chỉ có một đặc điểm là da thịt rất dày.
Anh tung ít nhất chục cú đấm vào đối phương, nhưng vẫn không hề xi nhê gì, điều này khiến anh cảm thấy có gì đó không ổn.
“Chết tiệt! Chẳng lẽ là hắc thi thể của bộ tộc Hắc Sơn?”, Trần Thanh đột nhiên nghĩ đến một chủng tộc đặc biệt mà ông già kia từng nhắc tới.
Tương truyền, bộ tộc Hắc Sơn là bộ tộc bí ẩn chuyên tu luyện thân xác, hơn nữa muốn luyện thành lực sĩ kim cang mà không làm tổn hại đến xác thịt thì phải dùng xác người chết để luyện.
Trong thời kỳ hòa bình này thì có thể lấy đâu ra nhiều xác chết đến như vậy.
Vì không có xác chết nên bọn họ sẽ tự chế tạo sao, nhưng bằng cách nào chứ?
Chính là giết người, người chết rồi thì đương nhiên sẽ trở thành một cái xác.
Phương pháp tu luyện này quá tàn ác và độc địa, vì vậy nó đã được các thế lực lớn cùng nhau trấn áp trong nhiều năm nay.
Chỉ là không ngờ lại xuất hiện ở nơi này, xem ra, sức chiến đấu có lẽ còn hơn võ giả thiên tiên tiểu thành rồi.
Cần bao nhiêu xác chết để có thể tu luyện đến mức độ này?
Bao nhiêu điều táng tận lương tâm đã được thực hiện một cách bí mật?
Chết tiệt!
Hắc thi thể này giống như Kim Chung Tráo của Thiếu Lâm. Tất cả đều là công phu khổ luyện nên sẽ có điểm yếu. Chỉ cần tìm được điểm yếu của ông ta, thì rất dễ đối phó.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh trực tiếp sử dụng khả năng xuyên thấu của mình.
Trong trận đấu, anh nhanh chóng tìm ra đường di chuyển bên trong cơ thể này, cuối cùng cũng phát hiện có ba chỗ đặc biệt.
Đó là nách, đùi trong và lòng bàn chân.
“Thằng nhãi, không ngờ cậu cũng là một cao thủ, nhưng đừng phí công vô ích nữa. Dù có vắt cạn kiệt năng lượng trong cơ thể thì cậu cũng không thể làm gì được tôi đâu”, ông già mặc áo xanh tự tin nói.
“Thật sao?”, Trần Thanh cười lên, rồi lại tiếp tục ra tay.
“Xùy...”
Lần này, ông ta vẫn không hề ngăn cản anh, nắm đấm của anh trực tiếp đánh vào bụng của ông ta, sau đó anh đẩy lên phía trên đánh trúng vào điểm chí mạng của đối phương.
“Cậu… Làm sao cậu có thể tìm thấy nó được?”, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm lại, hơi thở trên người cũng yếu đi.
“Chẳng phải còn mấy chỗ sao, đừng có cố tỏ ra thần bí vậy”, Trần Thanh lắc đầu khinh thường nói.
Đồng thời, anh ra tay càng dữ dội hơn, còn là những đòn chí mạng.
“Cậu không thể giết tôi được, tôi là người của nhà họ Phòng ở Vân Hải”.
Sau khi chiêu thức của ông ta bị phá vỡ thì sức mạnh cũng theo đó giảm đi rất nhiều, đối mặt với đòn tấn công dữ dội của Trần Thanh, ông ta không còn sức để chống đỡ, nhưng cũng không muốn chết, nhìn anh với ánh mắt đằng đằng sát khí, vội nói.
“Ồ! Thì ra là người của nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải sao? Tôi thực sự cũng không rõ lắm”.
Nghe thấy anh nói vậy, ông ta thoáng giật mình, trong mắt hiện lên một tia hy vọng sống sót.
“Thành phố Nam Hải của các người chỉ là tầng thấp nhất trong giới võ thuật, Vân Hải còn lớn hơn cả Nam Hải, hơn nữa, nhà họ Phòng chính là võ đạo thế gia ở thành phố Vân Hải”, ông ta tự hào nói.
“Sau đó thì sao?”, Trần Thanh tò mò nhìn ông ta hỏi.
Ông ta vốn tưởng rằng Trần Thanh sẽ kinh hãi, nhưng không ngờ anh lại phản ứng như vậy, điều này khiến cho ông ta không biết phải nói gì tiếp theo.
“Nếu đã không còn nữa, vậy để tôi tiễn ông lên đường”, Trần Thanh đi về phía ông ta.
“Nếu cậu thật sự giết tôi, nhà họ Phòng sẽ không bao giờ bỏ qua cho cậu. Tôi không tin cậu có thể bảo vệ được những người xung quanh mình?”, ông ta thấy Trần Thanh đi tới, hoảng sợ nói.
“Tôi ghét nhất là những kẻ uy hiếp tôi bằng cách đó”, ánh mắt Trần Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó liền đá một phát vào cổ ông ta.
“Cậu… Cậu sẽ hối hận”, ông ta nắm chặt lấy cổ mình, giọng rít qua kẽ răng nói.
“Ông không cần lo lắng”, Trần Thanh thản nhiên nói.
...
Ngay sau khi Trần Thanh đã giải quyết hết mọi việc, trong lúc chuẩn bị quay trở lại sơn trang thì điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
“Chị Mị, có chuyện gì vậy? Chị nhớ tôi rồi sao?", sau khi anh bắt máy thì cười nói.
“Cục cưng, cậu đúng là không có lương tâm, lâu như vậy rồi mà không đến gặp người ta gì hết, hẳn là người ta rất nhớ cậu rồi”, giọng nói của Tô Hồng Mị vang lên từ đầu dây bên kia.
“Khụ khụ… Chẳng phải là vì tôi rất bận sao, chị Mị gọi đến là có chuyện sao?”, Trần Thanh có chút choáng ngợp trước sự trêu ghẹo của cô ta, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!