Nghe vậy, ông cụ Cố lập tức vỗ trán một cái. Ông biết Trần Thanh sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại nói mà chẳng hề nể nang chút nào như thế, vậy chẳng phải là đắc tội nặng với Giang Môn rồi sao?
Thái Vinh đang rất tự tin, nhưng khi nghe thấy câu nói của Trần Thanh, sắc mặt của hắn ta lập tức trở nên khó coi.
“Thằng nhãi, mày có biết câu nói vừa rồi của mày sẽ mang tới rắc rối gì cho mày không?”, Thái Vinh nói với vẻ mặt âm u.
“Ồ? Rắc rối gì? Chắc là chọc tới những người như mày chứ gì?”, Trần Thanh cợt nhả nói.
“Tao không cho rằng những kẻ như mày là rắc rối… Cùng lắm thì chỉ là loại rác rưởi ngoại cỡ mà thôi”.
“Khốn kiếp, nếu mày muốn chết thì tao sẽ cho mày được toại nguyện”, nghe vậy, cơn tức trong lòng Thái Vinh bùng lên.
“Lải nhải nhiều quá đấy”, Trần Thanh hờ hững nói.
“Chết đi”, Thái Vinh cứng đờ mặt lại, sau đó hắn ta lao đi như một tia chớp, chỉ nháy mắt đã tới trước mặt Trần Thanh, giương nắm đấm giáng xuống huyệt thái dương của anh.
“Nhanh thật đấy”, thấy vậy, những người đứng xem xung quanh đều cất lời trầm trồ.
Ngay cả một số người đã học võ lâu năm cũng phải ngạc nhiên, dù sao ngay cả bọn họ cũng không thể có tốc độ nhanh như thế được.
Thái Vinh tin rằng cú đấm này của mình có thể đánh bại Trần Thanh, đồng thời khiến anh không đứng lên nổi nữa.
Nếu không thể trở thành đệ tử của Giang Môn thì chính là kẻ địch.
Từ trước đến nay, tôn chỉ của Giang Môn là tiêu diệt kẻ địch!
Trần Thanh ghé người sang một bên, sau đó tung một cú đá thật mạnh vào cạnh eo Thái Vinh, tốc độ nhanh như tia chớp.
Thái Vinh không ngờ Trần Thanh lại né được cú đấm của mình nhanh như thế, tiếp đó hắn ta lập tức cảm nhận được nguy hiểm vờn quanh.
Hắn ta không hề do dự, dùng hai tay chắn cạnh sườn.
“Bịch…”
Tiếng va chạm vang lên, hai tay của Thái Vinh chặn lại cú đá của Trần Thanh.
Thái Vinh lùi về sau mấy bước liền, còn Trần Thanh thì vẫn đứng im tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều phải giật mình.
Bọn họ đều không ngờ là Trần Thanh có thể đương đầu được với Thái Vinh, trông thì có vẻ như Thái Vinh còn yếu thế hơn nữa.
Lúc này, vẻ mặt của Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan thay đổi liên tục. Bọn họ biết thực lực của Trần Thanh, nếu Trần Thanh thật sự đánh bại và thậm chí là giết chết Thái Vinh thì có lẽ sẽ là một chuyện tốt.
Bởi vì như vậy thì có thể ngăn cản sự phát triển của Giang Môn ở thành phố Nam Hải.
Đồng thời, nếu ông cụ Diệp của bọn họ thuận lợi xuất quan thì vẫn có thể áp chế Trần Thanh, như vậy thì bọn họ sẽ thống nhất được thế lực ngầm ở Nam Hải, đến lúc đó bọn họ sẽ là bá chủ của Nam Hải thật rồi.
Còn Tô Hồng Mị thì đang vô cùng lo lắng, đến lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình như thực lực của cậu trai trẻ này lại tăng lên rồi.
Vốn dĩ những người đằng sau Tô Hồng Mị đều cảm thấy không cam lòng khi Trần Thanh đi tham gia đại hội một mình, bây giờ nhìn thấy cảnh này, ai cũng phải phục sát đất.
Những người lên sàn đấu lúc trước đều có thực lực cao cường, bọn họ mà lên thì chắc là sẽ bị đánh bay xuống dưới nhanh thôi, không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.
…
Mới chớp nhoáng như thế mà Trần Thanh và Thái Vinh đã đánh được mấy chục chiêu rồi. Trông Trần Thanh rất thảnh thơi nhàn nhã, còn Thái Vinh thì ngược lại, hơi thở hỗn loạn, vẻ mặt căng thẳng.
Nhìn đến đây, Lý Tam Đa lập tức siết chặt bàn tay. Hắn ta không ngờ rằng đã đầu quân vào Giang Môn rồi mà vẫn không thể đạt được tâm nguyện thống nhất thế lực ngầm ở Nam Hải.
“Chính mày đã ép tao đấy!”, Thái Vinh biết cứ đánh như vậy thì sớm muộn gì hắn ta cũng thua, thế là hắn ta đụng độ một chưởng với Trần Thanh rồi gằn giọng nói.
“Ồ? Còn tuyệt chiêu gì nữa thì tung ra đi, nếu không thì tao sợ là mày sẽ không còn cơ hội nữa đâu”, Trần Thanh hơi sửng sốt, sau đó thản nhiên nói.
“Ngông cuồng”, khuôn mặt của Thái Vinh đỏ lên, sau đó hắn ta thét dài, khắp người tản ra một khí thế đáng sợ.
“Anh ta dùng bí kỹ rồi, như thế thì sẽ làm giảm tiềm lực võ học đấy”, xung quanh có không ít người học võ, ít nhiều gì cũng nhận ra thứ mà hắn ta đang sử dụng, vì thế rất nhiều người đứng bật lên và nói trong sự khiếp sợ.
“Anh ta điên rồi sao?”
Tuy rằng bí kỹ như vậy rất lợi hại, nhưng hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng, bởi vì nó sẽ làm tiêu hao tuổi thọ hoặc là tiềm năng võ học.
Vẻ mặt của Trần Thanh hơi khựng lại. Mặc dù thực lực của anh bây giờ là thiên tiên tiểu thành, nhưng cho dù đụng phải thiên tiên đại thành thì anh cũng không sợ.
Thế nên anh chẳng hề để ý tới bí kỹ của Thái Vinh.
“Chiêu này có tên là Huyết Sát Chưởng, nếu mày có thể đỡ được thì coi như tao thua”, vẻ mặt của Thái Vinh âm trầm tột độ, bởi vì thi triển ra chiêu này thì có lẽ hắn ta sẽ phải tĩnh dưỡng mấy tháng mới khôi phục được.
Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là thiên phú võ học của hắn ta cũng sẽ giảm đi.
Nếu không có các bảo vật bên ngoài tác động vào thì e rằng thực lực của hắn ta sẽ dừng lại ở đây.
“Nếu mày không đỡ được thì chứng tỏ mày tận số rồi”, trên mặt Thái Vinh mang theo nét điên cuồng. Ép hắn ta phải thi triển ra chiêu này thì chẳng khác nào chặn đứng con đường võ học của hắn ta, thù này không đội trời chung.
Vậy nên hắn ta không hề nghĩ tới chuyện giữ lại mạng sống cho Trần Thanh.
Thái Vinh đột ngột tung ra một chưởng về phía Trần Thanh. Dấu ấn bàn tay đỏ lừ hiện lên không trung, bủa vây lấy Trần Thanh.
Cảm nhận được sát ý và sự điên cuồng của Thái Vinh, Trần Thanh thản nhiên lắc đầu, ngón tay chậm rãi bắn ra một cái.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người ngừng thở, nhìn dấu ấn bàn tay đỏ rực kia với vẻ mặt không dám tin. Con người có thể thi triển ra thứ này được sao?
Đến khi nhìn sang Trần Thanh, đối mặt với chiêu thức khủng khiếp đến thế mà anh chỉ vươn một ngón tay ra.
Đang làm trò hề đấy à?
Dùng tính mạng để làm trò hề hay sao?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Hồng Mị siết chặt bàn tay, vẻ mặt chứa đầy sự lo lắng.
“Cưng tuyệt đối đừng gặp bất trắc gì đấy nhé”.
Hoàng Tuyền Chỉ.
Trần Thanh hô khẽ một tiếng, ngón tay vô cùng bình thường ấy bắn ra.
Dấu ấn ngón tay ấy đụng mạnh vào dấu ấn bàn tay của Thái Vinh.
Đoàng!
Một tiếng vang đinh tai vọng tới, khu vực giữa võ đài nổ tung, làn khói mịt mù lập tức bao phủ bốn xung quanh.
“Rốt cuộc là ai thắng vậy?”
“Không biết, đã nhìn thấy gì đâu”.
“Tôi thấy Thái Vinh thắng chắc rồi”.
“Tôi cũng cảm thấy thế, chiêu ấy của Thái Vinh khủng khiếp quá”.
Nhìn đến đây, tất cả mọi người bắt đầu suy đoán, hiển nhiên bọn họ đều quan tâm xem rốt cuộc ai là người chiến thắng.
Chẳng bao lâu sau, lớp khói dần tản đi, một bóng người xuất hiện trong hố.
Mọi người tập trung nhìn sang mới phát hiện ra đó là Thái Vinh.
Chỉ có điều lúc này trông Thái Vinh khá thê thảm, quần áo rách tung tóe, máu tươi chảy ra khắp người.
“Thái Vinh thắng rồi”.
“Tôi biết mà”.
“Thằng nhóc kia đâu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!