Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 184: Hẹn ba ngày sau ở nhà họ Diệp

“Tôi chả nhớ gì cả, đừng có cản đường”, Diệp Sùng Minh lạnh lùng quát.

“Hừ, Huyết Hồ, ông thật sự không biết cái tên này sao?”, Trần Thanh nói.

“Cái gì?”

Khi nghe thấy lời của Trần Thanh, vẻ mặt Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan đột nhiên trở lên vô cùng khó coi.

Hèn gì không có chút tin tức nào của Huyết Hồ, bọn họ cứ tưởng rằng Huyết Hồ vẫn chưa ra tay, nhưng nhìn tình hình bây giờ thì e rằng bọn họ đã thất bại rồi.

Khán giả xung quanh lúc này đều mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm vào bọn họ, hiển nhiên còn có tin tức bùng nổ gì nữa đây.

“Cái gì mà Huyết Hồ, chúng tôi không biết”, Diệp Sùng Minh đương nhiên giả ngu, muốn lập tức rời đi.

“Không biết à? Rất rốt”, Trần Thanh lấy điện thoại di động trong túi ra, phát một đoạn video.

Đó là đoạn video mà Trần Thanh tra tấn Jerry, từ nội dung của đoạn video có thể thấy, Jerry đã cực kỳ sợ hãi.

“Là nhà họ Diệp...”, bên trong truyền ra một giọng nói, tiếp đó Trần Thanh liền tắt máy.

Thật ra lúc đầu Jerry không có ý định nói ra ông chủ của nhiệm vụ lần này, giọng nói đó là Trần Thanh đã thêm vào sau đó.

“Cho nên, lúc đầu ông chủ động làm hòa với tôi chỉ là giả thôi đúng không?”, Trần Thanh thu điện thoại lại, bình tĩnh nói.

“Thằng nhóc, cậu đừng kiêu ngạo quá, cậu không biết rằng bố tôi chuẩn bị xuất quan sao, ông ấy đã đột phá đến thiên tiên đại thành rồi, đừng tưởng rằng cậu có được địa vị vua của thế giới nhầm thì có thể không coi ai ra gì”.

Diệp Sùng Hoan không chịu được giọng điệu chất vấn của Trần Thanh, lập tức hét lên.

Nghe thấy lời nói của Diệp Sùng Hoan, Trần Thanh có chút sửng sốt.

Qủa nhiên anh đã đoán đúng, ông cụ nhà họ Diệp sắp đột phá rồi, nhà họ Diệp nghĩ rằng bản thân có đủ thực lực để trấn áp anh.

“Sau đó thì sao?”, Trần Thanh nhìn Diệp Sùng Hoan thờ ơ hỏi.

“Cậu...”

Nghe thấy lời này của Trần Thanh, sắc mặt của anh em nhà họ Diệp càng trở nên méo mó.

“Cậu muốn thế nào?”, Diệp Sùng Minh ngăn Diệp Sùng Hoan đang muốn nói tiếp lại, hỏi anh.

“Cũng không có gì quá đáng cả, nghe nói, các người đã chi 200 triệu cho Huyết Hồ, tôi cũng không cần nhiều, 2 tỷ là được”, Trần Thanh giống như đang ban đặc ân gì đó cho họ vậy, hời hợt nói.

“Ức hiếp người quá đáng”, người nhà họ Diệp nghe thấy câu nói này của Trần Thanh lập tức náo động , tất cả tức giận hằn học nhìn vào Trần Thanh.

Đám người xung quanh hóng hớt thì lại càng sững sờ hơn, mở miệng là đòi 2 tỷ, cho dù là doanh nghiệp lớn như nhà họ Diệp cũng không thể nói muốn lấy là lấy ngay được, 2 tỷ chứ có phải 20 tệ đâu.

“Tôi bắt nạt nhà ông đấy, làm sao? Có ý kiến gì à?”, Trần Thanh bước lên trước một bước, khí tức bộc phát, hung hãn lao thẳng về phía nhà họ Diệp.

Diệp Sùng Hoan và Diệp Sùng Minh là những người đầu tiên chịu đựng cơn bạo kích này, một tiếng trầm đục vang lên, máu bên trong cơ thể họ bắt đầu sôi sục.

Thực lực của hai người cũng chỉ ở mức hậu thiên đại thành, đến thiên tiên cũng không phải, làm sao có thể chịu đựng được áp lực của Trần Thanh.

Về phần những người còn lại, đương nhiên càng không chịu nổi, tất cả bị đánh lui về sau vài bước.

“Được lắm, muốn tiền thì 3 ngày sau đến nhà họ Diệp lấy, chỉ sợ cậu không dám thôi”, Diệp Sùng Minh biết, hôm nay nếu không cho Trần Thanh một lời giải thích, e rằng bọn họ không thể rời khỏi đây.

Bọn họ không muốn giống như Thái Vinh, bị Trần Thanh trực tiếp đánh đến tàn phế, đến lúc ấy cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.

“Được”, Trần Thanh lập tức gật đầu, sau đó đứng sang một bên nhường đường.

“Đi”, sắc mặt Diệp Sùng Minh vô cùng khó coi, dù sao ở đây nhiều người như vậy, thể diện nhà họ Diệp coi như mất sạch rồi.

Mặc dù người nhà họ Diệp đều có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến thực lực của Trần Thanh bọn họ chỉ có thể bấm bụng chịu, nuốt hận vào trong.

Tuy nhiên, thông qua gia chủ bọn họ cũng biết được rằng, ông cụ Diếp sắp xuất quan rồi, vả lại thực lực còn được nâng lên rất nhiều.

Điều đó không có nghĩa là nhà họ Diệp sắp thay xương đổi cốt sao?

Dù gì thì tại thành phố Nam Hải này, đừng nói đến thiên tiên đại thành, thiên tiên võ giả cùng lắm cũng chỉ có vài người.

Những người xung quanh lúc này đều vô cùng phấn khích, bọn họ đương nhiên đã đánh hơi thấy một tin tức bùng nổ.

Nhà họ Diệp có thể nói là lãnh chúa bá đạo nhất ở thành phố Nam Hải này, bây giờ lại có người muốn thách thức vị trí của họ, quả thực là kích thích quá đi thôi.

Vừa rồi bọn họ đương nhiên đã nhìn thấy, đến gia chủ của nhà họ Diệp cũng phải cúi đầu trước Trần Thanh.

“Trần Thanh, vừa nãy cậu bốc đồng quá rồi”, đúng vào lúc này, ông cụ Cố vẻ mặt tràn đầy lo lắng bước tới trước mặt Trần Thanh.

Còn về hai người Giang Phong Á và Đàm Hạc Minh, sớm đã rời đi từ lâu ngay sau khi ông cụ Cố công bố kết quả.

“Cho dù tôi không tìm họ thì ông nghĩ họ có tha cho tôi không?”, đối diện với ông cụ Cố, Trần Thanh không còn vẻ kiêu ngạo như vừa rồi nữa.

“Tôi đang nói về Thái Vinh của Giang Môn. Phải biết rằng Thái Vinh là con trai của Thái Tu Viễn, con người này không hề đơn giản, từ khi ông ta thành lập ra Giang Môn đến nay, đã rất nhiều năm rồi không có ai dám khiêu chiến với họ cả”.

Ông cụ Cố cũng đoán rằng Trần Thanh sẽ có phản ứng như vậy, có chút bất lực.

“Cảm ơn Cố Lão, cho dù là như vậy, lần sau có gặp chuyện tương tự thì tôi vẫn cứ đánh tàn phế hắn”, Trần Thanh căn bản không biết thỏa hiệp là gì.

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu, xem có thể tìm chút quan hệ giúp hòa hoãn hay không”, ông cụ Cố buồn rầu nói.

“Cảm ơn Cố Lão”, đối với tình cảm này của ông cụ Cố, Trần Thanh vẫn luôn biết trân trọng.

Ông cụ Cố nói xong thì xoay người rời đi.

“Chị Mị, tôi đi trước nhé, những chuyện còn lại chị tự giải quyết”, Trần Thanh không rành về việc tạo dựng quan hệ lắm, bèn giao lại mọi chuyện cho Tô Hồng Mị.

Nhìn thấy Trần Thanh rời đi, ánh mắt của Tô Hồng Mị hiện lên một tia buồn bã.

Bản thân cô ta chẳng lẽ không đáng để anh yêu sao?

Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đã vững vàng trở lại, có thể giúp Trần Thanh chút việc, ít nhất thì cô ta còn có cơ hội gặp lại anh, những người của thành phố Nam Hải vốn muốn tạo quan hệ với anh nhưng người ta đã rời đi rồi.

Tuy nhiên họ đều biết rằng người phát ngôn của Trần Thanh là Tô Hồng Mị, thế nên họ đều tìm đến cô ta.

Tiếp đó, Tô Hồng Mị không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác, cô ta bắt đầu nghĩ cách làm thế nào dung hòa các thế lực khác nhau.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận