Chương 185: Mùi nước hoa
“Haiz, thật là tẻ nhạt, đúng rồi, đại ca, anh lợi hại như vậy, có thể dạy em luyện võ với không?”, Giang Tử Phong bỗng nhiên hỏi.
“Cậu không phải chỉ cảm thấy hứng thú với đánh bạc à? Từ lúc nào lại muốn luyện võ vậy?”, Trần Thanh có chút tò mò nhìn Giang Tử Phong hỏi.
“Khụ khụ, gần đây em đang theo đuổi một cô gái, cô ấy thích luyện võ”, Giang Tử Phong ngại ngùng đáp.
“Tôi thấy không phải là cô ta yêu thích võ thuật mà là cậu đánh không lại cô ta đúng không?”, Trần Thanh nhìn chằm chằm Giang Tử Phong nói.
“A... đại ca, rõ ràng như vậy à? Nhìn thấu không nói ra, đại ca, em đã đủ xui xẻo rồi, đừng đả kích em nữa”.
Giang Tử Phong bỗng chốc mất hết tinh thần, không ngờ lại bị đại ca liếc mắt liền nhìn thấu.
“Đó là bởi vì trên tay cậu vẫn còn dấu vết thương”, Trần Thanh chỉ chỉ vào vết bầm tím trên cánh tay cậu ta, bất lực nói.
“Đại ca, anh có thể dạy em không?”, khuôn mặt Giang Tử Phong khổ sở van nài.
“Dạy cậu cũng không phải là không được, nhưng cậu phải hiểu rằng, một khi cậu cùng tôi tu luyện thì cũng có nghĩa là cậu không còn là người bình thường nữa”.
“Đến lúc đó, rất nhiều việc cậu sẽ không được tự do làm theo ý mình nữa, muốn rút lui cũng không được”.
Trần Thanh có phần chần chừ, nhưng nhớ tới lần đó bản thân đơn độc đi tìm Diệp Thiên Phàm, chỉ có hai người ông cụ Cố và Giang Tử Phong đứng ra giúp anh, từ giây phút đó anh đã chấp nhận Giang Tử Phong rồi.
“Đại ca, em nguyện ý”, Giang Tử Phong nghe được Trần Thanh có ý không kiên trì nữa, lập tức vui mừng khôn xiết, cuống quýt gật đầu.
Cậu ta vốn là một cậu chủ viết không hay, nắm cày không thạo của gia tộc, với năng lực hiện giờ của mình, nhà họ Giang sau này căn bản không có phần của cậu ta.
Mà sự xuất hiện của Trần Thanh, khiến cậu ta nhìn thấy được một tia hy vọng, chỉ cần ôm chặt đùi của anh, bản thân nhất định sẽ đạt được thành tựu nào đó trong tương lai.
Thực ra Trần Thanh thu nhận Giang Tử Phong cũng không phải bởi vì nghĩa khí mà vì anh có thể cảm nhận được, Giang Tử Phong có thiên phú tu luyện, chỉ cần được gia tăng bồi dưỡng, tương lai nhất định sẽ làm nên chuyện.
“Đại ca, anh muốn về nhà sao?”, sau khi Trần Thanh đồng ý, khuôn mặt cậu ta vẫn tràn ngập sự phấn khích.
“Về nhà, đừng phấn chấn như vậy, chú ý lái xe”, thấy tên nhóc con này có chút quá khích, Trần Thanh chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng ạ”, Giang Tử Phong hoàn toàn không có ý tứ bình tĩnh, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Trần Thanh cũng lười quan tâm tới cậu ta, lập tức nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Trở về biệt thự đã là hơn chín giờ, Trần Thanh tống Giang Tử Phong đang vô cùng phấn khởi về, sau đó anh rảo bước về phía trước.
Vừa bước tới biệt thự, anh liền nghe thấy trong biệt thự vang lên một tràng cười nói vui vẻ.
Có vẻ như sự xuất hiện của Từ Tịnh Nhã đã đem tới cho Nam Cung Yến không niềm vui, điều này khiến anh có chút do dự.
Vốn dĩ tối nay anh muốn lật bài với Từ Tịnh Nhã, xem xem cô ta rốt cuộc là ai, nếu là mối đe dọa với Nam Cung Yến thì anh nhất định sẽ giải quyết tận gốc.
Nhưng bây giờ xem ra, trước mắt vẫn chưa cần làm vậy.
Dù sao có anh ở đây, chỉ cần người đó không ở trên mức thiên tiên thì anh vẫn đối phó được.
Trần Thanh lập tức bước vào biệt thự, vừa lúc nhìn thấy hai người mặc quần áo tập yoga, đang cùng nha tập luyện ở phòng khách, vừa tập vừa tán gẫu.
“Ôi trời, thật là phúc lợi béo bở”.
Thấy vóc dáng có thể gọi là hoàn mỹ của hai người họ, mắt Trần Thanh cứ như sắp lọt tròng đến nơi.
Phải biết rằng, Từ Tịnh Nhã vẫn luôn mặc trang phục rất kín đáo, không ngờ sau khi mặc đồ tập yoga, lại mê người như vậy.
Nam Cung Yến thì càng không cần nói, bộ quần áo yoga bó sát tôn lên vóc dáng của cô ấy một cách hoàn hảo, quả là một kiệt tác của Chúa.
“A... anh... anh về bao giờ thế?”, ngay lúc Trần Thanh nhìn tới sắp chảy nước miếng, Từ Tịnh Nhã quay đầu lại, lập tức thét chói tai một tiếng, nhanh chóng dùng tấm thảm tập yoga che người mình lại.
Nam Cung Yến nghe thấy lời này của Từ Tịnh Nhã, vội vàng quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng: “Lưu manh chết tiệt, còn không nhanh ra ngoài”.
“Anh đã nhìn thấy gì đâu, thật đó, hai người tiếp tục đi, coi như anh không tồn tại là được”, Trần Thanh dứt lời trực tiếp đến bên sofa, tự mình rót một chén trà, thoải mái nhìn hai người họ nói.
“Khốn kiếp, nếu như anh còn không ra ngoài, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh”, Nam Cung Yến thấy dáng vẻ vô sỉ này của Trần Thanh thì hận tới cắn răng nghiến lợi.
Thật là quá mất mặt, lại còn là trước mặt bạn thân của mình nữa.
“Anh muốn xem như vậy cơ à?”, trong lòng Từ Tịnh Nhã vừa động, sau đó khẽ hé đôi môi đỏ mọng hỏi.
“Thế nào? Cô bằng lòng muốn cho tôi nhìn?”, Trần Thanh có phần mong đợi hỏi lại.
“Đương nhiên là có thể, tôi cho anh xem đến chán mắt luôn”.
Nói xong, Từ Tịnh Nhã hạ xuống tấm thảm tập đang che chắn trước người, để lộ thân hình hoàn hảo không thể so sánh được mà bộ trang phục yoga phác họa lên, sau đó, cô ta bước trần đôi chân trắng nõn như ngọc của mình về phía Trần Thanh.
Trần Thanh chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, vợ mình còn đang ở bên cạnh, bản thân lại đi nhìn chằm chằm người phụ nữ khác, đây không phải là tự tìm cái chết sao.
“Tôi hơi mệt, lần sau xem tiếp”, nói xong, mặt của Trần Thanh lập tức đỏ bừng, bối rối bỏ chạy.
Vốn dĩ Nam Cung Yến có chút không vui, bạn thân làm như vậy không phải là đang quyến rũ chồng của cô sao?
“Hừ, tên lưu manh chết tiệt đó mới không phải là chồng của mình”.
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ nhếch nhác trốn chạy của Trần Thanh, Nam Cung Yến lại vô cùng hài lòng.
“Tiểu Yến, mình phát hiện ra, chồng của cậu là một tên háo sắc nhưng lại không có lá gan đó, đúng là thú vị”, Từ Tịnh Nhã bật cười khúc khích nhìn Trần Thanh tháo chạy.
"Anh ta là vậy đó, đừng thấy anh ta gặp ai cũng nói lời ngon tiếng ngọt nhưng nếu thực sự có người phụ nữ nào bổ nhào tới, anh ta chắc chắn sẽ tránh đi", Nam Cung Yến nhẹ nhàng nói.
"Mình lại không cho là như vậy, đàn ông ấy à đều là đứng núi này trông núi nọ. Huống hồ anh ta còn chưa "ăn" được cậu, nói không chừng sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác".
Từ Tịnh Nhã lại lắc đầu, không đồng ý nói.
"Hơn nữa, vừa rồi cậu không lẽ không ngửi được mùi nước hoa à? Nước hoa này chắc chắn không phải là của một trong hai chúng ta, nếu không phải của chúng ta, cậu cảm thấy sẽ là ai đây?”
Nam Cung Yến vốn còn muốn phản bác lại, nhưng sau đó Từ Tịnh Nhã lại tung ra một đòn tuyệt sát.
Trái tim Nam Cung Yến thắt lại, bởi cô cũng đã ngửi thấy mùi nước hoa có phần quen thuộc đó.
“Là cô ta”, bỗng nhiên một người lướt qua suy nghĩ của cô.
Một người phụ nữ, một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!