“Thằng ranh con, dám sỉ nhục gia chủ của bọn tao, mày muốn chết thật rồi hả?”, hai trưởng lão nhíu mày, lớn tiếng quát.
“Bởi vì hắn không nên tới trả thù, nếu hắn bỏ qua thì có lẽ sẽ không mang tới tai nạn cho các người. Tiếc là bây giờ đã muộn rồi”.
Trần Thanh lắc đầu, bày ra vẻ mặt thương hại.
“Thằng nhãi, mày một thân một mình tới đây thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, còn việc khoác lác thì ai chẳng biết. Có nhớ kết cục cuối cùng của kẻ đã khiêu khích nhà họ Ngụy lần trước không?”, một trưởng lão cười khẩy, nhìn sang trưởng lão còn lại.
“Hình như những kẻ liên quan đến hắn đều bay màu hết, phải rồi, bay màu ở đây có nghĩa là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới ấy”, lúc này trưởng lão kia cũng cười nói.
“Ôi, tôi lại sợ quá cơ, nhà họ Ngụy các người giỏi đấy nhỉ?”, Trần Thanh nói bằng giọng giễu cợt.
“Thằng oắt con, chết đi!”, hai người liếc nhìn nhau, sau đó tách ra hai bên, công kích thẳng về phía Trần Thanh.
“Thế này mới đúng chứ, lải nhải như đàn bà vậy”, đối mặt với thế công ấy, Trần Thanh đứng sừng sững như một ngọn núi. Sau khi bọn họ áp sát lại gần, anh tung ra hai nắm đấm, đụng độ trực tiếp với bọn họ.
Rầm!
Hai người kia bị Trần Thanh đấm bay ra ngoài, xô mạnh vào trên vách tường.
“Hai tên vô dụng mà cũng dám tới kiếm chuyện với tôi, thật sự không thể hiểu nổi trong đầu gia chủ của các người chứa cái gì nữa… Chứa phân à?”, Trần Thanh phủi tay, nói với vẻ thản nhiên.
Hai người kia bò lên khỏi mặt đất, kinh hãi nhìn Trần Thanh.
“Mày… Mày là võ giả thiên tiên!”, lúc này, hai trưởng lão nhà họ Ngụy đã cảm nhận được thực lực của Trần Thanh, ai cũng khiếp sợ không thôi.
“Sao vậy? Ngụy Cường không nói cho các ông biết à?”, Trần Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó cợt nhả nhìn hai người kia và nói: “Xem ra các người không thuộc chi của Ngụy Cường rồi, tin tình báo như thế này mà không nói cho các người biết thì khác nào bảo các người tự tìm cái chết”.
Dứt lời, trong mắt Trần Thanh lóe lên sự thương hại.
Nghe vậy, hai trưởng lão kia lập tức nổi cáu.
Dù sao thì một võ giả thiên tiên cũng không dễ dây vào, nhất là với gia tộc lớn như bọn họ. Nếu đối phương ẩn núp và không ngừng tập kích người trong gia tộc bọn họ thì quả đúng là ác mộng.
Ấy vậy mà Ngụy Cường lại che giấu tin tình báo quan trọng như thế, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là gia chủ bảo hắn ta giấu.
“Ai có thể nói chuyện về nhà họ Ngụy cho tôi đây nhỉ?”, Trần Thanh ngả ngớn nhìn vẻ mặt thay đổi của hai người kia.
“Bọn tao không thể tiết lộ chuyện của gia tộc ra cho mày được, hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi”, một ông lão với vẻ mặt hồng hào hung tợn nói.
“Ồ, được thôi, vậy thì ông chết đi được rồi”, Trần Thanh gật đầu rồi tung ra một quyền mà không hề do dự chút nào, đánh vào vị trí yếu hại của ông lão đó.
Ông lão kia không thể ngờ được rằng Trần Thanh lại ra tay đột ngột như thế. Ông ta không hề phòng bị, hơn nữa, đối mặt với một võ giả thiên tiên, cho dù ông ta phòng bị thì cũng chẳng có tác dụng gì.
“Mày… Mày…”, ông lão kia bị Trần Thanh đấm vỡ tâm mạch, trực tiếp ngã lăn xuống đất, không còn dấu hiệu của sự sống nữa.
Ông lão còn lại sợ chết khiếp, ông ta chưa từng gặp ai nói giết là giết ngay như thế cả.
Thế này… Thế này thì tàn nhẫn quá rồi!
Huống chi, bọn họ còn là người nhà họ Ngụy, xưa nay luôn cảm thấy mình có đẳng cấp hơn những người khác, đi đến đâu cũng được tôn kính, căn bản chưa gặp phải chuyện như thế bao giờ.
“Ông thì sao? Có thể nói chuyện của nhà họ Ngụy cho tôi không?”, Trần Thanh tươi cười như thể người vừa ra tay không phải mình, giọng điệu chẳng khác nào đang trò chuyện với bạn bè.
Trưởng lão biết, nếu ông ta dám nói không thì e rằng cũng sẽ bước theo vết xe đổ của đồng bạn, ông ta vẫn chưa muốn chết.
“Cậu muốn biết điều gì?”, trưởng lão đó hít sâu một hơi rồi nói.
“Trong nhà họ Ngụy có mấy võ giả thiên tiên với sức chiến đấu cao cấp?”, Trần Thanh không hỏi điều gì khác, bởi vì với anh, chỉ có võ giả từ thiên tiên trở lên mới là quan trọng, những thứ khác chẳng đáng là gì.
“Nhà họ Ngụy…”
Sau đó trưởng lão ấy đã nói ra hết tình hình hiện tại của nhà họ Ngụy.
Khi đã biết được những điều ấy, Trần Thanh không giết ông ta, chỉ châm cứu cho ông ta, khiến thực lực của ông ta tăng vọt trong một thời gian ngắn, có thể sánh ngang với võ giả thiên tiên.
Nhưng như vậy sẽ tiêu hao tiềm lực, cả đời này cũng không thể đột phá được nữa.
Còn lý do thì đương nhiên là để ông ta về quậy banh chành một phen, dù sao thì Ngụy Cường cũng không nói cho ông ta biết rằng anh là võ giả thiên tiên mà.
Rõ ràng là bảo bọn họ tới chịu chết!
Tuy rằng thực lực của lão già này sẽ chẳng gây ra được sóng gió gì, nhưng ít nhất nhà họ Ngụy cũng sẽ biết rằng anh không dễ dây vào.
Tạm thời cứ dằn mặt trước đã!
…
Sau khi xử lý xong chuyện ấy và quay lại công ty, Hứa Mỹ Tình nói với Trần Thanh rằng nhà họ Ngụy đã ngừng phong tỏa công ty bọn họ, chỉ có điều không ai biết lý do vì sao.
Tất nhiên là Trần Thanh biết đó là bởi vì anh đã giết chín người nhà họ Ngụy, chỉ còn lại một người. Nhà họ Ngụy không dám làm như thế nữa, sợ anh sẽ nổi giận.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Trần Thanh nhẹ hết cả người. Anh thỏa mãn trêu đùa các người đẹp trong bộ phận quan hệ xã hội, hoặc là bị bọn họ chọc ghẹo, cảm giác ấy ôi thật là phê.
Tiếc rằng anh chưa hưởng thụ được lâu thì Nam Cung Yến đã gọi anh đi rồi.
“Cám ơn anh, tuy rằng tôi không biết anh đã làm thế nào, nhưng lần này may mà có anh, nếu không thì công ty sẽ tổn thất rất nghiêm trọng”, trong văn phòng, Nam Cung Yến chân thành nói với Trần Thanh.
“Xời, em là vợ anh, anh không bảo vệ em thì còn bảo vệ ai được”, Trần Thanh bày ra dáng vẻ nặng tình, nói với Nam Cung Yến.
“Hừ, chuyện nào ra ngoài ấy, tôi vẫn chưa tính sổ vụ anh ra ngoài tìm gái đâu”.
Sao Nam Cung Yến lại dễ dàng tha thứ cho anh như thế được, cô vẫn chưa quên đêm qua Trần Thanh về nhà với mùi nước hoa nồng nặc khắp người.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!