Vừa đến nhà họ Diệp, Trần Thanh đi theo Diệp Sùng Minh đến trước một mảnh sân cực kỳ đổ nát.
“Cậu Diệp, đây chính là nơi bế quan của ông cụ, chúng tôi đều không thể vào được, bởi vì trong sân khá nguy hiểm, nghe nói bố trí rất nhiều cạm bẫy”, Diệp Sùng Minh thẳng thắn nói.
Lúc này, xung quanh vẫn còn mấy người nhà họ Diệp, sau khi nghe thấy lời gia chủ của mình nói, ai cũng trợn tròn mắt, rõ ràng bọn họ không ngờ gia chủ nhà mình còn nhắc nhở Trần Thanh.
“Nể tình ông trung thực nên tôi nhất định sẽ giữ lời!”, Trần Thanh nghe được lời nói của Diệp Sùng Minh thì thản nhiên gật đầu.
Sau đó, dưới ánh mắt của nhiều người nhà họ Diệp, Trần Thanh bước thẳng vào trong sân.
“Đúng là đã cài cắm không ít cạm bẫy, không ngờ ông cụ Diệp này lại có bản lĩnh này”, sau khi Trần Thanh liếc mắt nhìn qua, nhìn rõ bố cục bên trong, lập tức hiểu rõ.
Trần Thanh vươn tay ra, bấm vào một cái cây trong đó, bẫy trên cây lập tức mất hiệu lực, Trần Thanh bước qua cực kỳ thong dong.
Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này, ai cũng ngạc nhiên.
Còn hiện giờ Diệp Sùng Minh lại thở dài một cái.
Quả nhiên, những thứ trong sân này không thể giữ chân Trần Thanh.
Sau đó, Trần Thanh lại vô hiệu hóa vài cái bẫy nữa, xem ra ông cụ Diệp bảo vệ mảnh sân này rất nghiêm ngặt.
Trần Thanh chỉ mong những thứ bên trong sẽ không khiến mình thất vọng.
Sau khi anh mở đôi mắt xuyên thấu, cuối cùng phát hiện một hộp ngọc ở bên dưới chiếc bàn đá đặt tại vị trí khiến người ta ít chú ý nhất.
Nhưng điều khiến Trần Thanh cảm thấy kỳ lạ chính là, anh không thể nhìn qua hộp đá này, việc này khiến Trần Thanh đột nhiên có chút hứng thú
Phải biết rằng, lúc đầu khi đến hồ Lộc Minh, anh không hề nhìn thấy tảng đá bảy màu đó, sau khi xuống đáy hồ, anh mới phát hiện là thứ đồ tốt.
Ngay lập tức, Trần Thanh dùng chưởng bổ bàn đá ra, lộ ra một khoảng trống.
Người nhà họ Diệp ai cũng sửng sốt, vốn dĩ bọn họ còn tưởng Trần Thanh sẽ đi vào phòng tìm đồ, kết quả Trần Thanh lại xẻ đôi bàn đá mà ông cụ Diệp thường dùng để uống trà.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Trần Thanh lấy ra một hộp đá khoảng 30cm từ khoảng trống dưới bàn đá.
Trần Thanh mở hộp đá ra, phát hiện bên trong nó còn có một cái hộp, chiếc hộp này giống ngọc mà lại không phải ngọc, anh thử lại thì phát hiện thật sự không thể nhìn xuyên thấu ní.
Đồng thời Trần Thanh còn phát hiện, hộp ngọc này không thể mở ra được.
Anh biết, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể mở ra được, cứ mang về trước đã rồi nói sau.
Tiếp theo, Trần Thanh xử lý nhà họ Diệp một phen, hễ là người có tu vi, đều sẽ bị phế bỏ, còn Diệp Thiên Phàm thì bị giết chết, loại người này tàn nhẫn như vậy, chết cũng không đáng tiếc.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Thanh mới dừng tay lại.
Đến bây giờ, nhà họ Diệp đã hoàn toàn sa sút, không còn đáng sợ nữa.
Trần Thanh xử lý xong chuyện nhà họ Diệp liền rời đi ngay lập tức, còn những người nhà họ Diệp còn sống, thì vô cùng hoảng sợ, bởi vì Trần Thanh giống như Thần chết, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng mọi người.
...
Trần Thanh trở lại biệt thự, Giang Tử Phong vẫn còn ở đó.
“Đại ca, anh về rồi ạ!”
Giang Tử Phong nhìn thấy Trần Thanh, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ chạy đến, giống như làm sai chuyện gì đó.
“Trần Thanh, anh lại đây cho tôi!”
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Nam Cung Yến cũng vang lên, Trần Thanh chỉ thấy hai mắt cô chợt đỏ lên, lập tức đi về phía anh, sau đó nắm lấy tay, kéo anh lên tầng hai.
-
Trần Thanh sững sờ, không biết Nam Cung Yến bị làm sao nhưng anh cũng không phản kháng, để Nam Cung Yến kéo anh lên tầng hai.
“Trần Thanh, đồ khốn nhà anh, sao anh không chết ở bên ngoài đi”, vừa vào đến phòng, Nam Cung Yến lập tức đóng cửa lại, ngay sau đó đánh Trần Thanh một cái thật mạnh.
Vốn dĩ Trần Thanh vẫn còn mù mờ, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Nam Cung Yến, anh mới hiểu ra, e là thằng nhóc Giang Tử Phong này nói cái gì rồi.
“Vợ à, anh đã khiến em lo lắng rồi, sau này anh làm chuyện gì, cũng sẽ nói với em”, Nam Cung Yến đánh Trần Thanh tầm năm sáu phút, đánh mệt rồi, Trần Thanh mới ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
Trần Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng, Nam Cung Yến lại quan tâm anh như vậy, cảm xúc bộc phát lần này, thật sự khiến Trần Thanh hơi bất ngờ, nhưng trái tim lại cực kỳ ấm áp.
Tâm trạng của Nam Cung Yến dần dần ổn định lại, cô mới nhận ra mình đang được ôm trong vòng tay của Trần Thanh, khuôn mặt xinh đỏ bừng, lập tức đẩy Trần Thanh ra.
“Không được nói chuyện vừa rồi ra ngoài, nếu không tôi...”, Nam Cung Yến tức giận thở hổn hển nói, dường như cô thấy lời đe dọa của mình hơi yếu ớt, sau đó cô đạp mạnh vào chân của Trần Thanh.
“Để anh lợi dụng sờ mó tôi, hừ”, nói xong, Nam Cung Yến mới ngẩng đầu, đi xuống.
“Xì...”
Đợi sau khi Nam Cung Yến xuống dưới, Trần Thanh mới ôm chân, đứng dậy, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Sau khi xuống tầng, Trần Thanh thấy hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đã rời đi, chỉ còn lại Giang Tử Phong với vẻ mặt giống như đã làm sai chuyện gì đó.
Sau khi Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, bước đến trước mặt cậu ấy, không nói lời nào, cứ nhìn cậu ấy như vậy.
Ngay từ đầu Giang Tử Phong đã làm sai chuyện, bây giờ lại bị Trần Thanh nhìn như vậy, cậu ấy lập tức xấu hổ.
“Đại ca, em thật sự không cố ý, vốn dĩ em muốn nói với chị dâu hình ảnh huy hoàng của anh, cuối cùng còn chưa nói xong, em mới phát hiện ra sắc mặt của chị dâu hơi khó nhìn, em sai rồi”, Giang Tử Phong lộ vẻ mặt hối hận và tự trách rồi nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!