Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh


Thời gian trôi qua, Tôn Vĩnh An càng lúc càng chau chặt chân mày, hiển nhiên là tình trạng của Phương Minh khá phức tạp nên ông ta có chút không nắm chắc.

Phương Minh tất nhiên cứ nhìn chăm chăm vào vẻ mặt của Tôn Vĩnh An, thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng của ông ta, trong lòng chợt chùng xuống.

Chẳng lẽ ngay cả Tôn Vĩnh An, một Cuồng Y cũng không thể chẩn đoán được bệnh tình của mình sao?

"Ông ơi...", Tôn Vĩnh An ngập ngừng nhìn Trần Thanh.

"Chỉ cần nói ra chẩn đoán của ông là được rồi", Trần Thanh không can thiệp vào việc điều trị của ông ta.

"Hội chứng dương hư, nhưng hơi kỳ lạ là mạch của ông ấy rất ổn định, nó ở trạng thái ngược lại với hội chứng yếu thận. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải trường hợp này", Tôn Vĩnh An do dự một lúc, rồi nói.

"Ừm, ông nói không sai. Hãy nói ra phương pháp điều trị của ông đi", Trần Thanh gật đầu, tuy rằng có chút sai lệch với chẩn đoán của anh, nhưng cũng đã đúng đến 80%, xem ra biệt danh Cuồng Y của Tôn Vĩnh An vẫn khá xứng đáng.

"Phương pháp của tôi là...", Tôn Vĩnh An đang định nói các bước điều trị của mình thì cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.

"Nếu là hội chứng dương hư bình thường thì không có vấn đề gì với phương pháp điều trị này. Tuy nhiên, Phương Minh thân thể gầy gò lại có thể chất hàn. Phương pháp của ông lúc đầu sẽ có kết quả tốt, nhưng đến giai đoạn sau sẽ phản lại càng gay gắt hơn".

Sau khi nghe Tôn Vĩnh An nói về cách điều trị, Trần Thanh liền chau mày, chỉ bảo.

"Ôi, sao tôi lại quên mất vấn đề này được chứ? Cũng may là có Trần gia nhắc nhở, không biết với tình hình hiện tại của Phương Minh thì phải điều trị như thế nào?", Tôn Vinh An vỗ trán, bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội hỏi.

Phương Minh cũng không khỏi căng thẳng, vừa nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trần Thanh và Tôn Vĩnh An thì toát cả mồ hôi lạnh, nếu thật sự để cho Tôn Vĩnh An chữa trị, e là bệnh tình của mình sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Có điều không biết liệu người thanh niên này có sẵn sàng chữa trị cho mình hay không?

"Vị bác sĩ này, vừa rồi tôi thật sự quá lỗ mãng rồi. Xin cậu hãy giúp tôi. Cậu yên tâm, tôi đã cho người đi hái hai loại dược liệu mà tôi đã hứa trước đó rồi, một lát nữa sẽ giao tới", Phương Minh nói với Trần Thanh với bộ dạng vô cùng lo lắng.

“Cỏ Thất Tinh, nếu thêm cỏ Thất Tinh vào đơn thuốc đó của ông rồi điều giải một chút thì từ trị sốt sẽ biến thành trị cảm hàn, như vậy sẽ đúng chứng bệnh thôi”, Trần Thanh không nói nhiều, chỉ là gợi ý một chút.

"Haiz, tại sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Quả nhiên là bậc thầy có khác, cám ơn sự chỉ dẫn của Trần gia", nghe xong lời của Trần Thanh, Tôn Vĩnh An đột nhiên cảm thấy như được khai sáng nên hiểu ra ngay.

Ngay lập tức, Tôn Vĩnh An kính cẩn hành lễ với Trần Thanh như học trò đối với người thầy của mình.

“Ừm”, Trần Thanh gật đầu, thản nhiên tiếp nhận.

“Sau này, nhà họ Hồ các người đừng đến tìm tôi để chữa bệnh nữa, hứ”, Tôn Vĩnh An xoay đầu lại, vô cùng hung dữ nói với Hồ Đức, nói xong liền tức giận đùng đùng bỏ đi.

Hồ Đức thấy vậy, thì lập tức biến sắc, hắn ta nhìn về phía Trần Thanh và Giang Tử Phong, lạnh lùng nói: "Giang Tử Phong, mày thật thủ đoạn, giỏi lắm, trước đây tao quá xem thường mày rồi, mày đợi đấy, sau này tao sẽ bắt mày phải trả giá".

“Ông chủ Phương, toa thuốc này là do người của tôi mang tới kê đơn để điều trị cho ông, cho nên, ông phải đưa hai loại dược liệu đó cho tôi, nếu không, câu lạc bộ của ông e là không hoạt động được lâu đâu”, Hồ Đức không cách nào nổi giận được với Tôn Vĩnh An, nhưng đối với Phương Minh, hắn ta lại không chút nể nang.

Nghe được những lời của Hồ Đức, sắc mặt của Phương Minh lập tức trở nên vô cùng khó coi, cho dù phần lớn toa thuốc này là do Tôn Vĩnh An kê đơn, nhưng đó lại là một toa thuốc vô dụng, chỉ sau khi Trần Thanh thêm một loại dược liệu vào thì mới có thể biến đồ bỏ đi thành bảo vật.

Nếu ông ta vì chuyện này mà phá vỡ lời hẹn e rằng ông ta không chỉ đối mặt với nhà họ Giang, mà còn bị một bác sĩ giỏi coi là kẻ thù, đến lúc đó nếu ông ta có mắc phải bệnh gì, người ta sẽ không bao giờ ra tay giúp đỡ nữa.

"Hồ Đức, cậu còn không biết xấu hổ sao? Đến bác sĩ Tôn còn bái phục rồi. Cậu còn ở đây lải nhải không ngừng, là muốn kiếm chuyện sao?", Giang Tử Phong đứng lên, vô cùng khó chịu chỉ thẳng mũi tên Hồ Đức mà mắng nhiếc.

"Giang Tử Phong, mày câm miệng lại cho tao! Ở đây không có chuyện của mày. Tốt hơn hết mày không nên xía vào. Hai loại dược liệu này là để mang đến cho một ông lớn, nếu đắc tội đến người này, ai cũng đừng hòng được yên ổn", hắn ta vừa nghĩ đến điều gì đó thì ngay lập tức nói rất mạnh dạn.

Nhà họ Hồ vốn là một gia đình nhỏ làm bất động sản ở thành phố Nam Hải, có điều gần đây bám víu vào nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải, vì thế mà bọn họ ở thành phố Nam Hải ngày càng ngạo mạn hơn.

Trước đây, Hồ Đức vốn không dám lớn tiếng trước mặt Giang Tử Phong, còn không ngớt lời xu nịnh.

Kể từ khi dựa dẫm vào nhà họ Phòng ở Vân Hải thì hắn ta bắt đầu chống đối lại Giang Tử Phong khắp nơi, Giang Tử Phong cũng hết cách với hắn ta.

"Thật phiền mà, đến đâu cũng đụng phải thằng ngu, tao không rảnh để đôi co với mày. Nếu mày còn không chịu cút đi, vậy để tao ‘tiễn’ mày đi", lúc này Trần Thanh có chút không kiên nhẫn, đã khuya rồi, nên anh không thèm phải lãng phí thời gian với một tên ngu xuẩn.

Ngay lập tức, Trần Thanh bước lên trước, vác Hồ Đức lên đi tới cửa, sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, anh ném hắn ta ra khỏi câu lạc bộ.

Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của hắn ta từ bên ngoài truyền vào, sau đó thì không có động tĩnh gì nữa.

“Được rồi, rác đã dọn sạch rồi, thứ mà tôi cần đâu?”, Trần Thanh nhìn Phương Minh nói.

“Nó đã được giao đến rồi, cậu nhìn xem, có phải là hai loại cậu cần không?”, mặc dù những lời đe dọa của Hồ Đức khiến ông ta lo lắng, nhưng người thanh niên này càng không thể đắc tội được.

Bây giờ, Hồ Đức bị người thanh niên này ném ra ngoài, tất nhiên ông ta phải đưa hai loại dược liệu này cho anh rồi.

Mở chiếc hộp mà Phương Minh đưa, Trần Thanh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy thứ bên trong, đó chính là thứ anh đang cần.

Xem ra, ngày mai có thể bắt đầu dùng trái Bách Linh để tu luyện thân thể rồi.

Sợ rằng không đến vài hôm nữa, anh sẽ phải đến thành phố Vân Hải để giải quyết một số vấn đề mà lẽ ra đã phải giải quyết từ lâu.

“May mà ông còn thông minh đấy”, sau đó Trần Thanh lấy giấy bút, không chỉ ghi toa thuốc trước đó mà còn cả cách dùng và liều lượng.

Đông y khác xa cả ngàn dặm so với tây y. Thậm chí nếu biết toa thuốc mà không biết cách sử dụng và liều lượng, nó vẫn là một mảnh giấy bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận