Lời nói này không phải là không có căn cứ, những bậc thầy điêu khắc ngọc theo đuổi tới trình độ cao nhất thường vào lúc điêu khắc tác phẩm vì quá tập trung tinh thần và tốn không biết bao nhiêu công sức nên cuối cùng không chống đỡ nổi mà chết đột ngột trên bàn điêu khắc.
Hai người này đã gác đao từ rất lâu rồi, hiện giờ lại tùy tiện ra tay, đối với hai người họ mà nói, e rằng không phải là chuyện tốt gì.
Nghe Phương Thư Minh nói, họ lập tức có chút mất hứng.
Kỹ thuật cắt đá vừa rồi của Trần Thanh rõ như ban ngày, mà kỹ thuật mài đá này cũng không có khiếm khuyết nào, nếu trong tình huống như vậy còn có thể tổn hại thì sợ rằng không ai có thể đảm bảo sẽ không hư hỏng.
“Thôi được rồi, có lẽ đời này tôi vô duyên với kiệt tác truyền đời này , Đoạn Dương nói xong, thần sắc có chút buồn bã.
Trương Chấn Vũ mặc dù không lên tiếng, trong mắt lại lộ ra một tia không cam tâm.
Tác phẩm đã định trước sẽ trở thành kiệt tác truyền thế đều không thể tham gia vào, bọn họ sao có thể cam lòng.
Trần Thanh đối với tinh thần yêu nghề của hai người này thì vô cùng tôn kính, anh chợt nhớ ra, bên trong không phải còn có một cây thông cần điêu khắc sao?
Mà rễ của gốc cây thông này còn có một miếng đất cũng cần được hoàn chỉnh.
Dù gì một mình anh cũng không làm được.
Hai người trước mắt này không phải là vừa hay sao.
Đoạn Dương thuộc phái phóng khoáng, phụ trách việc đẽo phần đất đai.
Mà Trương Chấn Vũ lại thuộc phái tinh xảo, chịu trách nhiệm phần cây thông.
Đây đúng là vẹn cả đôi đường.
Tác phẩm của anh do hai bậc thầy khắc ngọc cùng nhau hoàn thành, e rằng giá trị của tác phẩm này sẽ tăng thêm rất nhiều so với phần móng ban đầu.
“Hai vị tiền bối, đợi tôi cắt miếng Phỉ Thúy này ra, nếu như cần tới chạm khắc, mong rằng hai vị không nề hà mà ra tay, tôi đây vô cùng cảm kích”, Trần Thanh lập tức chắp tay mà nói.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó ngồi bệt xuống bên cạnh tảng đá, đồng thời nhìn chằm chằm vào đó.
Thấy vậy Trần Thanh cũng không biết phải làm thế nào, anh biết rằng, nếu như hôm nay không cắt được miếng Phỉ Thủy này ra, sợ rằng hai ông lão này sẽ không cam tâm.
Trần Thanh lại tiếp tục mài.
Không còn ai tỏ ra mất kiên nhẫn với lần mài đá lần này của Trần Thanh, có thể chứng kiến một kiệt tác tuyệt thế, bọn họ đều cảm thấy vinh dự.
Thậm chí còn có người bắt đầu quay lại video.
Thực ra, ban đầu họ quay video không phải để chứng kiến một kiệt tác ra đời như thế nào, mà muốn ghi lại làm trò cười.
Nhưng hiện giờ họ lại kích động vô cùng, vui mừng vì tầm nhìn xa trông rộng của bản thân.
Trần Thanh đương nhiên không biết những điều này, anh đã hoàn toàn tập trung vào việc mài đá.
Thời gian trôi qua, sắc trời ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống.
Mà hội trường cắt đá lúc này cũng lên đèn, do thường xuyên có người cắt đá tới đêm muộn nên đèn chiếu ở nơi đây vô cùng tốt, độ chiếu sáng gần như ban ngày.
Tuy nhiên những ánh đèn điện này đối với Trần Thanh cũng không có tác dụng gì, bởi anh cắt đá hoàn toàn dựa vào mắt xuyên thấu.
Khi gốc cây thông Phỉ Thúy được cắt ra một nửa, vì sử dụng thấu thị trong thời gian dài, Trần Thanh cảm giác mắt mình bắt đầu có chút chua xót.
Nhưng anh không hề dừng lại, bây giờ đã rất muộn rồi, nếu không đem phần còn lại giải quyết dứt điểm, e rằng phải kéo dài tới nửa đêm.
Bởi vậy, Trần Thanh vẫn tiếp tục cắt đá.
Khi cả cây thông Phỉ Thúy lộ ra, hai mắt Trần Thanh đã đỏ hoe, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Anh tắt máy mài đá, sau đó nhắm lại mắt.
Đôi mắt truyền tới từng trận khô rát, đau nhói và sưng tấy.
Rõ ràng đây là do thấu thị hoạt động quá tải, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Anh thề, sau này nhất định sẽ không sử dụng thấu thị trong thời gian quá dài nữa.
“Đẹp quá, quả là một vẻ đẹp tuyệt vời”.
Hai người Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ cùng nhau vây quanh hai bên gốc cây thông Phỉ Thúy, không ngại khen ngợi hết lời.
Cây thông Phỉ Thúy này chỉ dài 14 tấc, giống như một chiếc máy tính xách tay bình thường, toàn thân màu xanh ngọc bích, như vừa mới gặp mưa, toát ra sức sống tươi mới.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ mê người, thu hút ánh mắt của mọi người, xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như tất cả đều bị lay động trước tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên.
Phương Thư Minh cũng là dáng vẻ kinh ngạc tán thưởng, là hội trưởng của hiệp hội đá quý, đã nhìn thấy vô số tác phẩm bằng ngọc, nhưng cây thông Phỉ Thúy được hình thành tự nhiên như vậy quả thực chính là tạo hóa tuyệt mỹ nhất của mẹ thiên nhiên.
“Đúng là một chuyến đi bất ngờ, thực sự là một chuyến đi đáng giá mà”.
“Đúng vậy, có thể thấy một kiệt tác truyền thế bậc này, về sau cũng có vốn để khoe khoang rồi”.
“Ha ha, tôi đã ghi lại toàn bộ quá trình rồi, pin điện thoại cũng cạn kiệt rồi, bộ nhớ gần như đã đầy, nhưng nó đáng giá”.
“Ông anh, lát nữa nhớ gửi qua cho tôi nhé”.
“Tôi nữa, tôi muốn lưu lại làm kỉ niệm”.
“Đừng vội như vậy, tôi sẽ truyền lên mạng, mọi người muốn xem thì tự lên mà tải về”.
Những người xung quanh đều nhìn cây thông Phỉ Thúy với ánh mắt kinh ngạc.
“Đại ca, anh không sao chứ?”, Giang Tử Phong là người đầu tiên tỉnh lại sau cơn say này, cậu ta lập tức chạy tới, quan tâm hỏi han.
“Tôi không sao, có lẽ là hơi quá sức, nghỉ ngơi một chút là được”, Trần Thanh xua tay nói.
“Ở đây có thuốc nhỏ mắt, cho cậu ta dùng hai giọt, chắc sẽ đỡ hơn”, Trương Chấn Vũ lập tức lấy ra một lọ thuốc, đưa cho Giang Tử Phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!