“Chúng ta không quen biết gì vì vậy không cần phải giới thiệu”, Từ Tịnh Nhã lạnh lùng nhìn Dương Lệ một cái, sau đó quay đầu đi, không muốn nhìn cô ấy nữa.
Trong phút chốc, bầu không khí của ba người có chút ngượng ngùng, lúc này máy bay đã chuẩn bị cất cánh.
Đột nhiên, trong lòng của Trần Thanh nảy lên một cái, nghĩ đến ánh mắt mà anh cảm nhận được ở cổng lên máy bay.
Nếu Từ Tịnh Nhã xuất hiện ở đây, hẳn là Nam Cung Yến đã tiễn cô ta đến, như vậy là lúc nãy Nam Cung Yến đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Lệ kéo mình chạy vào cổng lên máy bay rồi.
Và ánh mắt anh cảm nhận được đó không phải là ảo giác mà là của cô ấy.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh bất lực lắc đầu, bởi vì lúc này, máy bay đã cất cánh, cho dù muốn xuống máy bay cũng không thể được.
Xem ra, mình chỉ có thể giải thích cho Nam Cung Yến sau vậy.
Chỉ mất hai giờ bay từ thành phố Nam Hải đến thành phố Vân Hải, ngay sau đó máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Vân Hải.
Sau khi Trần Thanh xuống máy bay, việc đầu tiên anh làm là lập tức gọi điện thoại cho Nam Cung Yến, nhiều lần gọi nhưng đều không có ai trả lời, khi anh gọi lại thì điện thoại đã tắt máy.
Trần Thanh thầm thở dài, xem ra cô ấy tức giận thật rồi.
Tuy nhiên, điều này cũng chứng tỏ rằng cô ấy có quan tâm đến anh, có vẻ như việc sống chung trong khoảng thời gian này vẫn có hiệu quả.
Vì không gọi được điện thoại nên Trần Thanh cũng không gọi lại, anh muốn kết thúc sự việc ở đây càng sớm càng tốt, bay về Nam Hải, tìm Nam Cung Yến giải thích rõ ràng.
“Trần Thanh, anh tự giải quyết cho ổn thỏa”, Từ Tịnh Nhã nhìn thấy Trần Thanh gọi điện thoại, liền đoán được, hẳn là gọi cho cô bạn thân của mình.
Có điều nhìn dáng vẻ anh ấy như vậy, e rằng là tiểu Yến không chịu nghe máy.
Sau khi nói xong, Từ Tịnh Nhã xoay người rời đi.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Có phải tôi gây phiền toái cho cậu rồi không?”, lúc này Dương Lệ có chút bất an, cô ấy hi vọng Trần Thanh có thể cùng mình trở về nhà một chuyến, nhưng cũng hi vọng không xảy ra chuyện gì.
“Không sao đâu, đi thôi”, Trần Thanh lắc đầu, anh không muốn công khai mối quan hệ của mình với Nam Cung Yến, dù sao thì cô ấy vẫn chưa công bố, chắc chắn cô ấy tự có cân nhắc.
“Ừm”, Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh không có ý muốn nói nên cũng không hỏi nhiều.
Cả hai bắt xe rồi đi về phía nội thành của thành phố Vân Hải.
Khi đến một khu vực tương đối yên tĩnh ở thành phố Vân Hải, hai người xuống xe, trước mắt là một căn biệt thự rộng lớn, đây chính là nhà họ Dương nơi Dương Lệ ở.
“Sao vậy? Đi vào thôi”, sau khi xuống xe, Trần Thanh đang chờ đi vào trong nhưng lại thấy Dương Lệ đứng ở cửa với dáng vẻ do dự.
“Đi thôi”, Dương Lệ hít sâu một hơi, lập tức đi vào trong.
Đến cổng, bảo vệ đã ngăn bọn họ lại.
“Hai vị muốn tìm ai?”, tên bảo vệ hỏi Trần Thanh và Dương Lệ.
“Tôi là Dương Lệ, con gái của Dương Đức Trung”, Dương Lệ không ngờ rằng mới nửa năm nay không về nhà, đến bảo vệ cũng đã đổi rồi, thậm chí còn không nhận ra mình.
“Là cô chủ sao, thực xin lỗi. Vừa rồi tôi không nhận ra. Cô chủ đợi một lát, tôi thông báo với ông chủ một tiếng”, khi tên bảo vệ nghe thấy Dương Lệ nói vậy, trong mắt đột nhiên lộ ra một nụ cười cân nhắc.
Lúc này, Trần Thanh mới nhìn về phía tên bảo vệ, tên này nhất định không phải bảo vệ bình thường, đây là một hậu thiên võ giả, tuy rằng chỉ mới là hậu thiên tiểu thành nhưng các võ giả đều rất kiêu ngạo, không thể nào đi làm bảo vệ được.
Trừ khi, có ai đó giống như hắn ta.
Trên đường đến đây, Trần Thanh đã biết được rằng nhà họ Dương nơi Dương Lệ đang ở chỉ là một gia tộc nhỏ làm kinh doanh, cũng chỉ mới phát đạt hơn trong hai năm qua.
Vì vậy, nhà họ Dương nhất định không thể mời nổi một võ giả làm bảo vệ được.
Tên bảo vệ này chắc chắn có vấn đề.
Tuy nhiên, Trần Thanh không vội vạch trần. Nhỡ như bứt dây động rừng vậy không hay rồi.
Gương mặt của Dương Lệ đột nhiên tái mét đi sau khi nghe những lời tên bảo vệ vừa nói.
Làm gì có chuyện trở về nhà của mình mà cũng cần phải đi xác nhận rồi mới có thể vào.
Đây quả nhiên là một sự xúc phạm mà.
“Không sao, để xem tình hình như thế nào đã”, Trần Thanh ngăn Dương Lệ đang sắp nổ tung lên, lắc đầu khẽ nói.
Tên bảo vệ không hề có ý gọi điện thoại, cứ như vậy mà nhìn Trần Thanh và Dương Lệ.
“Mau gọi đi, tôi muốn đi vào”, Dương Lệ kiên nhẫn nói với tên bảo vệ.
“Xin lỗi cô chủ, ông chủ đang bận, hiện tại không thể gặp người ngoài”, tên bảo vệ cười chế nhạo, sau đó tìm một cái cớ.
“Người ngoài? Anh nói tôi là người ngoài sao?”, lần này Dương Lệ không kìm được mà nổi giận đùng đùng.
Trần Thanh thở dài, vốn dĩ anh muốn vào xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ xem ra, nếu không ra tay thì e rằng sẽ không vào được rồi.
“Xin lỗi cô chủ, à không đúng, nên nói là cô chủ cũ, ông chủ đã hạ lệnh cắt đứt quan hệ với cô rồi, cho nên cô thật sự là người ngoài”, tên bảo vệ quan sát Dương Lệ từ trên xuống dưới với ánh mắt vô cùng thèm thuồng.
“Để tôi”, Trần Thanh kéo Dương Lệ sang bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói: “Xem ra chuyện của nhà cô không nhỏ rồi, nhưng có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ giúp cô”.
Ban đầu, Dương Lệ còn có chút hoảng hốt, nhưng nghe được Trần Thanh nói vậy, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Ngay tức khắc, Trần Thanh kéo Dương Lệ đi thẳng vào bên trong.
“Thằng nhãi, mày muốn làm gì? Mày muốn đột nhập vào nhà riêng sao?”, vốn dĩ tên bảo vệ đang đắc thắng, nhưng khi nhìn thấy tên nhãi này đang cầm một cái túi ni lông rách đựng quần áo lại kéo Dương Lệ xông vào trong đó, hắn ta vô cùng tức giận.
“Cút đi!”, Trần Thanh kéo Dương Lệ đến cổng chính, một cước đá bay tên bảo vệ đó.
Tên này không ngờ rằng thằng nhãi này lại động tay động chân, hắn ta muốn ra tay đánh anh, kết quả là tốc độ chân của anh quá nhanh, hắn ta chỉ cảm thấy phần bụng mình bị va đập mạnh, đợi đến khi cảm nhận được cơn đau thì cả người đã bay lên, sau đó rơi phịch xuống đất rồi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!