“Nói như vậy là người tên Dương Đức Trung đang ở nhà họ Dương lúc này, không phải là bố của tôi. Vậy bố của tôi đâu?”
Dương Lệ bỗng trở nên thấp thỏm và lo lắng khi nghe ông ta thừa nhận điều đó.
“Ý cô nói là lão già tính tình ngoan cố đấy à? Haha, ông ta cũng chết rồi, giữ lại cũng vô dụng”, người đàn ông đó nghe thấy câu hỏi của Dương Lệ liền nói một cách đáng sợ.
“Không thể nào, ông nói dối, sao bố tôi có thể chết được chứ”, hai mắt Dương Lệ đột nhiên trở nên vô hồn, cô ấy không ngờ mình gấp gáp trở về nhà lại nhận được tin tức như vậy.
“Để tôi”, nhìn thấy bộ dạng của Dương Lệ, Trần Thanh biết e là cô ấy đã mất bình tĩnh, vì vậy anh lập tức vỗ nhẹ vào tay cô ấy rồi đứng ra.
“Nói đi, các ngươi là ai? Tại sao lại muốn chiếm đoạt nhà họ Dương?”, Trần Thanh liếc mắt nhìn người đàn ông đã bị xé rách mặt nạ da người, lập tức hỏi.
“Thằng ranh con, mày là người tình của Dương Lệ sao. Nếu đã đến rồi thì đừng hòng mà rời khỏi đây”, tên đó cười lạnh, sau đó vỗ tay một cái, một đám người khoảng mười mấy tên chạy ra khỏi biệt thự bao vây lấy Trần Thanh và Dương Lệ.
Dương Lệ bỗng nhiên lộ ra vẻ sợ hãi, tuy rằng có chút bản lĩnh nhưng cũng chỉ đối phó với người bình thường mà thôi, còn những tên này thân hình vạm vỡ, nhất định không hề tầm thường.
Trần Thanh kéo Dương Lệ ra phía sau, rồi nhìn đám người này một cách khinh thường.
Thực lực của những tên này phần lớn đều là hậu thiên võ giả, còn tên giả mạo chú ba của Dương Lệ này cũng mới chỉ là hậu thiên đại thành, đối với Trần Thanh mà nói, những người này vốn không có tý uy hiếp nào.
“Bây giờ, tôi cho ông một cơ hội. Nếu ông thả người nhà của Dương Lệ ra và lập tức rời khỏi đây, tôi sẽ tha cho các người”, Trần Thanh không muốn phải ra tay giết người liền nói.
“Haha... Thằng ranh con, hình như mày vẫn chưa nhìn rõ được tình hình. Hiện tại, chính bọn tao mới là người đang nắm quyền kiểm soát, mày còn dám ngông cuồng nói với tao như vậy ư”, tên đó cười há hốc mồm, sau đó nhìn về phía đám đàn em của mình nói: “Tóm lấy bọn nó, mặc xác tên đó sống hay chết, nhưng người phụ nữ kia phải bắt lại, đừng để cô ta bị thương, cậu chủ còn muốn thân xác của cô ta”.
Nghe tên này nói vậy, Dương Lệ sợ hãi nắm lấy cánh tay Trần Thanh.
Lúc này, cô ấy mới hối hận vì đã trở về, còn liên lụy đến Trần Thanh.
“Xin lỗi, tôi không biết là mọi chuyện sẽ như thế này”, Dương Lệ vô cùng hối hận nói với Trần Thanh .
“Đừng lo, những con sâu bọ này chỉ cần giẫm chết là được rồi”, anh vỗ vỗ cánh tay Dương Lệ, ôn nhu an ủi.
“Chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu ông đã không biết trân trọng, vậy tôi sẽ cho các người biết ai mới là người nắm quyền quyết định”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó bóng dáng liền biến mất.
Rầm...
Lúc nhìn thấy anh trở lại trước mặt Dương Lệ thì đám người đó đều đang kêu gào thảm thiết và nằm lê lết trên mặt đất, nếu không phải Trần Thanh nương tay thì e là các tên này sớm đã mất mạng.
“Mày rốt cuộc là ai?”, tên đó không ngờ rằng đám đàn em của mình sẽ bị hạ gục chỉ trong một lần chạm trán, điều này khiến ông ta có chút khó tin.
Ông ta rõ ràng nhìn thấy người thanh niên này thân hình gầy gò, dường như là không có nhiều sức lực, làm sao có thể đánh bại đám hậu thiên võ giả của mình chứ?
“Tôi là ai, ông vẫn chưa đủ tư cách để biết. Nói cho tôi biết, người nhà của Dương Lệ ở đâu?”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó hỏi.
“Thằng ranh con, mày đừng vội đắc ý, đợi đại ca của bọn tao ra rồi thì mày sẽ biết tay”, tên đó không tránh khỏi hoảng sợ liền đe dọa nói.
“Ồ? Hóa ra ông không phải là tên đầu sỏ, nếu đã vậy, tôi không cần phải giữ mạng chó của ông lại”, bóng dáng Trần Thanh lóe lên, trực tiếp tung cước đá bay ông ta ra ngoài.
Tên đó cảm nhận được động tác của Trần Thanh, muốn phản kháng hoặc né tránh, nhưng lập tức thấy đau nhói ở phần bụng, chân khí trong cơ thể lập tức giảm mạnh.
“Mày… Mày hủy bỏ tu luyện của tao”, cảm nhận được luồng khí ở đan điền của mình, tên đó lập tức nhìn Trần Thanh với đôi mắt đỏ ngầu, hiện rõ sự thù hằn.
Không có căn cơ tu luyện, e là ông ta khó có thể sống được như người bình thường.
Xét cho cùng, là một võ giả, thường đắc tội đến nhiều người, giờ không có căn cơ tu luyện, tính mạng chẳng khác như ngàn cân treo sợi tóc.
“Còn chưa chịu ra sao? Nếu còn không ra, vậy tôi đành phải thảm sát vào trong rồi”, Trần Thanh đột nhiên nhìn chằm chằm cửa biệt thự hét lớn.
Lạch cạch!
Anh vừa dứt lời thì có tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy một người đàn ông trung niên có chút giống Dương Lệ đi ra, theo sau là bốn võ giả áo đen.
Trần Thanh nhìn người đàn ông này, quả nhiên là đang dùng thuật dịch dung, chắc chắn là người đóng giả bố của Dương Lệ.
“Tiểu Lệ, chuyện này là như thế nào?”, ông ta liếc mắt nhìn hiện trường một cái, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên, sau đó vẻ mặt trở lại ôn nhu hỏi Dương Lệ.
“Bố… Bố là bố của con thật sao?”, Dương Lệ nhìn ‘người bố’ dịu dàng đang đứng trước mặt, sắc mặt đột nhiên có chút bối rối.
“Đứa trẻ ngốc, tất nhiên bố là bố của con rồi, mau, mau lại đây với bố”, người đàn ông giả mạo Dương Đức Trung nở một nụ cười hiền từ của người bố và vẫy vẫy tay với Dương Lệ.
“Này, cô thật sự muốn qua đó à? Ông ta không phải bố của cô đâu”, nhìn thấy Dương Lệ thật sự đi về phía người đó, Trần Thanh lập tức nắm lấy cô ấy bất lực nói.
“Các người là ai? Tại sao lại giả mạo người nhà họ Dương? Còn những người khác của nhà họ Dương đâu?”, Trần Thanh quay đầu nhìn ông ta rồi nói.
“Cậu nhóc, cậu là ai? Sao cậu lại đứng gần con gái của tôi như vậy? Có phải cậu đang mê hoặc tiểu Lệ, cố ý muốn con bé xung đột với tôi đúng không?”, sau khi ông ta nghe thấy Trần Thanh nói vậy, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói.
“Thật biết đóng kịch, thật tiếc là ông không làm diễn viên. Nếu ông đã không nói, vậy để tôi sẽ xé bỏ mặt nạ của ông ra”, Trần Thanh chế nhạo, rồi lao về phía tên đó.
“Chán sống rồi”, tên giả mạo thấy Trần Thanh ra tay, lập tức tung ra một chưởng.
Bùm...
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!