Nghe Dương Lệ nói vậy, Trần Thanh gật đầu, đồng ý cho cô ấy đi cùng.
Dù sao thì ở thành phố Vân Hải, bọn họ cũng hoàn toàn không biết nên đi đâu để tìm người.
Dưới ánh mắt kính cẩn của người nhà họ Dương, Trần Thanh và Dương Lệ bước ra khỏi biệt thự.
Lần này, Dương Lệ lái xe mà không cần phải bắt taxi.
Vì mọi chuyện trong nhà đều đã được giải quyết ổn thỏa nên tâm trạng cô ấy vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng rất tò mò về Trần Thanh, rốt cuộc anh là người đàn ông như thế nào?
Thực lực vô cùng dũng mãnh đến nỗi không thể tưởng tượng được, nhưng vẫn sẵn sàng làm một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi.
Với bản lĩnh của mình, anh có thể làm bất cứ công việc gì khác và kiếm được nhiều tiền hơn là bảo vệ.
“Cô tập trung lái xe đi, cứ nhìn chăm chăm vào tôi làm gì? Biết là tôi rất đẹp trai nhưng không phải lúc nào cô cũng có thể nhìn tôi à!”, từ lúc lên xe, Dương Lệ hết lần này đến lần khác cứ nhìn anh không thôi khiến anh bất lực lên tiếng.
“Hừ… Ai thèm nhìn cậu chứ, chỉ là tôi có chút tò mò, cậu rốt cuộc là người như thế nào?”, Dương Lệ trở lại dáng vẻ như lần đầu tiên gặp Trần Thanh, mắng mỏ.
“Tuyệt đối đừng, cô phải biết rằng khi một người phụ nữ tò mò về một người đàn ông, đó là lúc cô ấy bắt đầu yêu anh ta. Cô đừng có yêu tôi”, Trần Thanh nói với vẻ yếu ớt.
“Hừ! Tôi thà yêu phải con lợn còn hơn yêu cậu, yên tâm đi”, nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của anh, Dương Lệ nghiến răng nghiến lợi nói.
Tên khốn này! Bổn cô nương này có kém cỏi đến vậy không chứ?
Trong lòng vô cùng tức giận, Dương Lệ trực tiếp tăng tốc độ xe lên đến hơn 120km/h, xe lao nhanh về phía trước.
“Này, cô gái nhỏ, cô muốn làm gì? Tôi còn chưa hưởng thụ hết cuộc sống, không muốn chết đâu đấy”, Trần Thanh bị dọa một phen, không ngờ cô ấy lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đây là trong thành phố, nếu cô lái xe như thế này, e là hóa đơn phạt tiền sẽ dài lắm đấy.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Dương Lệ tưởng rằng anh sợ liền tăng tốc độ lên thêm một chút nữa.
Đúng lúc này, một chiếc siêu xe màu vàng tươi đuổi kịp bọn họ, hạ cửa sổ phía đối diện xuống, giơ ngón giữa về hướng xe của Dương Lệ, sau đó là một tràng cười sảng khoái vang lên từ trong xe.
Dương Lệ vốn đang bực mình Trần Thanh, nay lại bị người đối diện khiêu khích, cô ấy lập tức hạ cửa sổ xe xuống, giơ ngón tay cái cho đối phương, sau đó chốc xuống một cái thật mạnh.
“Wow! Hóa ra là một cô em xinh đẹp, lên nào, đuổi kịp anh đi, anh sẽ mua kẹo cho cô em”, đối phương mở mui xe ra, bên trong hiện ra hai cặp nam nữ trẻ tuổi, người thanh niên ngồi trên ghế lái ăn mặc theo phong cách Punk Rock, đeo khuyên tai nhìn về phía Dương Lệ gào lên.
Dứt lời, hắn ta liền đạp ga vượt qua Dương Lệ, lao về phía trước.
Dương Lệ không nói gì, liền nhấn ga, đuổi theo đối phương.
“Này, cô gái, không phải cô thực sự muốn đua với họ chứ? Chúng ta còn phải đến nhà họ Ngụy”, Trần Thanh nhắc nhở khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của Dương Lệ.
“Đừng nói nhảm, tôi chắc chắn có thể giúp cậu câu dẫn nhà họ Ngụy ra ngoài. Thay vì cậu đi tìm người ta, chi bằng để đối phương tự tìm đến cậu. Như vậy chẳng phải gay cấn hơn sao”, trong mắt Dương Lệ lộ ra vẻ hoang dã, xoay vô lăng không ngừng, vượt mặt hết xe này đến xe khác.
Nghe Dương Lệ nói vậy, Trần Thanh gật đầu, cũng có lý, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Vẫn may là khả năng lái xe của Dương Lệ cũng không tệ, mặc dù xe đang lái không phải là siêu xe, nhưng có là siêu xe đi chăng nữa thì căn bản vẫn không có lợi thế gì khi đang ở trong thành phố.
Vì vậy, xe của Dương Lệ nhanh chóng đuổi kịp đối phương.
“Không có kỹ thuật lái xe thì đừng có chơi siêu xe nhé, thật mất mặt quá đi”, Dương Lệ lái xe song song với đối phương, rồi khinh thường hét lên.
Sau đó Dương Lệ vượt hẳn qua xe của đối phương, chạy về phía trước.
Đương nhiên là đối phương không hài lòng, lập tức điên cuồng đuổi theo, Dương Lệ liên tục né tránh, nhưng đến cuối cùng cô ấy lại không né tránh mà để đối phương đâm vào đuôi xe.
Bất lực, hai bên đành dừng lại.
“Với kỹ thuật lái xe của cô, chuyện như vậy không thể xảy ra, cô cố ý sao?” Trần Thanh hỏi Dương Lệ.
“Đúng vậy, nhà họ Ngụy mà cậu muốn đến rồi đấy. Tên ngồi trên ghế lái là Ngụy Thân - đệ tử của nhà họ Ngụy. Tuy không phải là con cháu dòng chính nhưng cũng thật sự là người họ nhà Ngụy”, Dương Lệ cười nheo mắt nói với Trần Thanh.
Nghe cô ấy nói vậy, anh chợt hiểu ra rằng cô ấy thật sự không muốn mình đến nhà họ Ngụy, chính vì vậy cô ấy mới nghĩ ra chiêu này để nhà họ Ngụy đến tìm mình, bằng cách này mình sẽ không gặp phải nhiều nguy hiểm.
Cứ tưởng Dương Lệ là một cô gái không có trí tuệ, không ngờ lại nghĩ ra được chiêu như vậy.
“Các người mau xuống xe đi, va vào xe của tôi rồi đấy, biết không?”, Dương Lệ xuống xe với vẻ mặt đầy xót xa, bước về phía người lái chiếc siêu xe phía sau rồi mắng nhiếc.
Hai tên thanh niên đó lại coi như không có chuyện gì to tát, vẻ mặt đầy bất cần.
“Không phải vừa rồi chạy rất giỏi sao? Sao lại không chạy nữa, chạy nữa đi cho anh đây xem thử”, Ngụy Thân lập tức bước tới chỗ Dương Lệ, nhìn cô ấy với vẻ mặt ngả ngớn.
“Bây giờ chuyện chúng ta cần phải nói đến là vấn đề bồi thường, anh đã đâm vào phía sau chúng tôi, hiểu chưa?”, Dương Lệ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Ngụy Thần, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
“Vậy sao? Anh không hiểu đâm vào phía sau là gì hết, hay là anh sẽ đâm vào phía sau cô em một chút”, dứt lời, Ngụy Thân nhìn chằm chằm vào phía sau Dương Lệ, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng.
Cảm nhận được ánh mắt đó của Ngụy Thân, Dương Lệ không khỏi có chút giận dữ, lập tức núp vào bên cạnh Trần Thanh.
“Thằng nhãi, ông đây rất hứng thú với cô gái của cậu, giá bao nhiêu, nói một con số đi”, sau đó Ngụy Thân nhìn về phía Trần Thanh, thấy dáng vẻ gầy gò cùng làn da trắng nõn của anh, ánh mắt hắn ta chợt lóe lên sự coi thường.
Đây chẳng phải là một điển hình của trai bao sao, Ngụy Thân này vốn là cậu chủ nhà họ Ngụy nên luôn cho rằng mình đẹp trai hơn những chàng trai trẻ bình thường.
Hắn ta tin rằng chỉ cần nói ra thân phận của mình, tên mặt búng ra sữa này nhất định sẽ cao chạy xa bay.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!