"Cậu Trần, là cậu sao, sao cậu lại đến Vân Hải thế?", sau khi người đàn ông mặt đen dạy dỗ Ngụy Thân xong, thì ngượng ngùng nói, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.
Mọi người và Ngụy Thân vốn còn đang vô cùng phẫn nộ, nhìn thấy bác cả của mình lại cung kính Trần Thanh, nói chuyện cũng rất mực cẩn trọng như vậy thì nhất thời trợn tròn mắt.
Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu nổi, một cậu thanh niên ăn mặc bình thường như vậy, rốt cuộc đặc biệt ở chỗ nào chứ?
Lúc này Dương Lệ cũng thấy hoang mang, tuy rằng cô biết Trần Thanh và nhà họ Ngụy có ân oán, nhưng lại không biết là ân oán gì.
Hiện giờ nhìn thấy thái độ của người nhà họ Ngụy đối với Trần Thanh, cô lại càng thêm phần tò mò, rốt cuộc chàng trai này đã làm gì mà có thể khiến người nhà họ Ngụy đối xử đặc biệt tới vậy?
"Nếu như tôi không đến Vân Hải thăm thú, thì nhà họ Ngụy các ông không phải cũng sẽ đến Nam Hải tìm tôi sao, nếu đã như vậy, chi bằng tôi đến nhà họ Ngụy các ông một chuyến, giải quyết một lần tất cả các vấn đề đi".
"Dù sao thì con người tôi cũng không thích phiền phức, thế nên, giải quyết ngọn nguồn với nhà họ Ngụy là cách lựa chọn tốt nhất".
Trần Thanh nói với giọng bình thản, anh đến thành phố Vân Hải này, chưa từng nghĩ tới việc sẽ dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Ngụy.
Người đàn ông mặt đen sau khi nghe xong mấy lời của Trần Thanh thì thầm run rẩy trong lòng, ông ta biết, mấy người mà mình đem theo căn bản không phải là đối thủ của Trần Thanh, buộc phải gọi chi viện thôi.
"Cậu Trần, chắc chúng ta cũng chẳng có mâu thuẫn nào khác nhỉ? Nếu như là thằng oắt con khốn kiếp này đắc tội với cậu, vậy để tôi về chỉnh đốn trừng trị nó", người đàn ông mặt đen vội vàng cất tiếng nói, đồng thời trợn ánh mắt hung hăng nhìn Ngụy Thân một cái.
Thằng khốn này, lại có thể chơi mình một vố như vậy.
Nếu biết trước người mà Ngụy Thân đắc tội chính là Trần Thanh, có đánh chết ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào vụ này.
"Được rồi, việc nào ra việc đấy, Ngụy Thân đắc tội với tôi, tôi muốn một trăm triệu, không đắt chứ", Trần Thanh cười híp mắt nhìn người đàn ông mặt đen kia, nói với giọng vô cùng bình tĩnh.
Ngụy Thân chửi thầm một tiếng, chỉ xúc phạm có một chút mà lại đòi bồi thường tới một trăm triệu, đây không phải là ức hiếp người quá đáng sao?
Nhưng hắn ta không dám nói ra, coi như của đi thay người, đợi đến khi hắn ta rời đi, nhất định phải báo lên dòng họ, để dòng họ phái người đến bắt Trần Thanh lại.
Có điều bây giờ chỉ có thể cúi đầu trước đã.
"Đúng, đúng, thằng quỷ khốn nạn này có lỗi với cậu, một trăm triệu không đắt", người đàn ông mặt đen gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì ngậm đắng nuốt cay.
"Được rồi, chuyển tiền vào số tài khoản tấm thẻ này cho tôi”, Trần Thanh gật đầu, trước hết, thu được một chút lợi lộc cũng tốt.
"Bác cả, tám chục triệu, cháu đã chuyển hai chục triệu rồi", Ngụy Thân đứng bên cạnh, khi nãy vừa bị bác của mình cho một cái bạt tai, rồi mắng cho một trận, tuy rằng trong lòng hắn ta còn buồn bực, nhưng hắn ta cũng không muốn bác cả mình bị thiệt mất hai mươi triệu.
"Biết rồi, cậu Trần là người thế nào chứ? Có thể lừa thêm của chúng ta hai mươi triệu sao? Cút sang một bên cho tao!", người đàn ông mặt đen vỗ vào đầu Ngụy Thân một cái, sau đó lại tức giận mắng hắn ta một trận.
Trần Thanh nhếch mép cười như không cười nhìn hai bác cháu Ngụy Thân, chỉ là hai mươi triệu, quả thật anh chẳng thèm để vào mắt.
Cái anh muốn là thanh toán rạch ròi đến nơi đến chốn với nhà họ Ngụy.
Chuyến đi của anh hôm nay, e là đám lãnh đạo nhà họ Ngụy đã biết anh đến Vân Hải rồi, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tới tìm anh.
Đương nhiên, thứ anh cần không phải là tiền nhà họ Ngụy.
Nhà họ Ngụy là gia tộc vững mạnh hơn cả nhà họ Diệp, đoán chừng cũng cất giấu được không ít thiên tài địa bảo nhỉ?
Ban đầu, trái Bách Linh kia giúp anh kiếm được món lời không nhỏ, nếu như có thể lấy được mấy món thiên tài địa bảo nhà họ Ngụy, không chừng có thể khiến sức mạnh của anh lại được tăng vọt lên lần nữa.
Bọn họ đã nhanh chóng chuyển hết tiền qua cho Trần Thanh, anh cũng không làm khó hai người họ nữa, để bọn họ rời đi.
"Đi đi, tiền kiếm được, cô lấy đi sửa xe đi", Trần Thanh vui vẻ nhìn Dương Lệ rồi nói.
"Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ để cho tôi đi sửa xe thôi sao? Cứ trực tiếp đổi xe khác cho tôi là được rồi", Dương Lệ lại liếc mắt, vẻ mặt đầy xem thường nói.
"Được, đi, mua xe khác." Trần Thanh vung tay, vô cùng ngang tàng đi lên xe.
"Thế còn được!", Dương Lệ gật đầu hài lòng, sau đó ngồi lên ghế lái.
"Mà thôi, tiền này cậu kiếm được cũng không dễ gì, đắc tội với nhà họ Ngụy, không phải là chuyện tốt lành gì", sau khi khởi động xe xong, Dương Lệ lại nói.
"Hơn nữa, cậu giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa biết phải cảm ơn cậu như thế nào", Dương Lệ ngượng ngùng nói.
"Sao? Nghĩ thông suốt rồi à, muốn lấy thân báo đáp tôi hả? Ây da, tiếc rằng tôi là người đã có gia đình rồi, chỉ có thể phụ tấm lòng của cô đối với tôi mà thôi", Trần Thanh ra vẻ xót xa rầu rĩ, nói.
"Cút đi, ai thèm thích người như cậu chứ", Dương Lệ nghe thấy lời của Trần Thanh, vẻ ngượng ngùng tan biến, thay vào đó là sự tức giận.
"Ha ha ha...", Trần Thanh cười phá lên.
Trần Thanh biết, dựa vào thực lực nhà họ Ngụy, chắc sẽ nhanh chóng tìm được nơi trọ của anh mà thôi, để không làm liên lụy đến nhà họ Dương, Trần Thanh không ở nhà họ Dương mà tìm một khách sạn ở tạm.
Nhà họ Ngụy.
Hai người Ngụy Lương Bình và Ngụy Thân đã về đến nhà, và người nhà họ Ngụy lúc này cũng đã nhận được tin tức, đều tập hợp đông đủ tại đại sảnh nhà họ Ngụy.
"Lương Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chắc là Trần Thanh không?", vừa thấy hai người Ngụy Lương Bình và Ngụy Thân bước vào, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí cao nhất cất tiếng hỏi.
"Gia chủ, không còn nghi ngờ gì nữa chắc chắn là Trần Thanh", Ngụy Lương Bình có phần ấm ức nói.
Đây đã là lần thứ hai bị Trần Thanh chọc giận, lần nào cũng là cả quá trình nhục nhã ê chề.
"Gia chủ, nếu thằng Trần Thanh này đã đến Vân Hải, vậy chính là cơ hội của chúng ta rồi, tên phản bội nhà họ Ngụy chúng ta lần trước, tôi vẫn luôn cảm thấy là do Trần Thanh cài vào, tên đó muốn nhà họ Ngụy chúng ta chịu tổn thất nghiêm trọng, nếu như không nắm bắt lấy cơ hội này, đợi đến khi nó trở về Nam Hải, muốn tìm cơ hội khác e cũng khó".
Lúc này, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đứng lên cất tiếng nói.
"Không sai, con người Trần Thanh này đã trở thành sự sỉ nhục của nhà họ Ngụy, nhất định phải nhổ bỏ tận gốc".
"Nếu như thằng đó ở Nam Hải thì chúng ta còn không làm gì được, giờ tên đó đến địa bàn chúng ta rồi, không phải là chúng ta muốn xử lý thế nào thì xử lý sao".
"Mọi người đừng phát biểu ý kiến gì nữa, nghe xem gia chủ nói thế nào trước đi!"
Người nhà họ Ngụy nghe thấy tin Trần Thanh đến đây, ai nấy đều sôi sục hận thù, chỉ tiếc không thể xông thẳng đến trước mặt Trần Thanh, tự tay đâm anh một nhát.
Nghe thấy người dưới nói vậy, Ngụy Giang Hà lập tức gật đầu hài lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!