“Nếu các cô muốn rời khỏi tổ chức ban đầu thì chắc đã suy nghĩ kỹ rồi. Vậy tôi muốn biết chuyện gì, các cô đều phải trả lời tôi”, Trần Thanh nhìn thẳng vào hai người họ với ánh mắt thăm dò.
Vốn dĩ anh chỉ định quay về thành phố và sống một cuộc sống yên ổn.
Nhưng ngày càng xảy ra nhiều chuyện hơn, lại càng đắc tội với nhiều người, anh đã từ từ đi lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống mà bản thân mong muốn rồi.
Trần Thanh cũng biết, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Bản thân càng không muốn quan tâm thì e là rắc rối cũng tự tìm đến.
Nếu đã như vậy thì hà tất gì phải ẩn nấp.
Cứ thuận theo tự nhiên là được.
“Tôi tên Cận Băng, em gái tôi là Cận Liệt. Chúng tôi đều thuộc tổ chức sát thủ Lưỡi Săn. Lần này tới Hoa Hạ, chúng tôi chỉ muốn tìm người”, người chị gái tên Cận Băng lập tức lên tiếng.
“Lưỡi Săn là tổ chức xếp hạng thứ 25. Được thôi, vậy sau này hai cô cứ đi theo tôi. Nhưng tôi nói trước nhé, con người tôi không thích nhất là bị phản bội, hai cô hiểu chứ?”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi rồi mới nói.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, hai người họ sửng sốt, không ngờ anh lại biết Lưỡi Săn. Chuyện này thì người bình thường không thể nào biết được.
Nhưng khi nhớ đến thân thủ của Trần Thanh thì hai người họ cũng đủ biết.
“Đã rõ!”, hai người đồng thanh trả lời.
“Được rồi, về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai hai cô còn về thành phố Nam Hải. Tới hồ Lộc Minh tìm một người tên Giang Tử Phong. Cậu ta sẽ tự biết sắp xếp cho hai người ra sao”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi rồi kêu hai người họ đi tìm Giang Tử Phong.
Hai người họ bèn rời khỏi.
Chờ sau khi hai người họ đi khỏi, trong mắt Trần Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo. Nhà họ Ngụy đúng là có chút thủ đoạn.
Thời gian ngắn như vậy đã tìm ra nơi ở của anh, còn bố trí kế hoạch kỹ lưỡng như vậy, có thể nói là mưu tính không hề sai lệch.
Nếu không phải anh đã trải qua nhiều năm chinh chiến trên chiến trường, nếu không phải anh có mắt xuyên thấu thì e rằng lần này thật sự sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Ban đầu, Trần Thanh còn muốn từ từ tính sổ với nhà họ Ngụy, nhưng giờ xem ra nhà họ Ngụy quả thật hơi nôn nóng rồi.
Nếu đã như vậy thì anh đành phải chủ động ra tay thôi, ngược lại anh muốn xem thử rốt cuộc nhà họ Ngụy có nội tình gì.
Lúc này, bầu không khí trong đại sảnh của nhà họ Ngụy khá căng thẳng. Vì người mà bọn họ phái đi, tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, cũng đã quá giờ hẹn với bọn họ hai tiếng đồng hồ rồi.
“Reng reng...”
Chính ngay lúc này, điện thoại của Ngụy Lương Bình đột nhiên reo lên đinh tai nhức óc cả đại sảnh.
Sau khi Ngụy Lương Bình nghe máy, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
“Ông chủ, nhiệm vụ thất bại rồi. Toàn bộ người của chúng ta đều bị đánh úp”, Ngụy Lương Bình ngẩng đầu lên nhìn về phía ông chủ Ngụy Giang Hà với vẻ khổ sở.
Nghe Ngụy Lương Bình nói vậy, tất cả người nhà họ Ngụy có mặt ở đó đều huyên náo cả lên.
Phải biết là kế hoạch của bọn họ vạch ra vô cùng chu toàn, có thể nói, theo như họ đã nghĩ thì đó là một kế hoạch không có chút sơ hở nào.
Cho dù là thiên tiên võ giả thì cũng rất khó tránh khỏi chiêu giết người hàng loạt của bọn họ.
Sắc mặt của Ngụy Giang Hà không được tốt cho lắm. Kế hoạch lần này thất bại, Trần Thanh chắc chắn sẽ không chịu để yên. Vậy làm sao nhà họ Ngụy bọn họ còn có thể sống ngày tháng tốt đẹp được.
“Xem ra phải mời đại trưởng lão ra rồi. Thực lực của Trần Thanh e là đã đạt đến mức thiên tiên đại thành. Với thực lực hiện giờ của chúng ta, khó mà giết chết hắn ta được”, Ngụy Giang Hà nói với vẻ mặt ảm đạm.
“Xem ra cũng chỉ còn cách này thôi. Nếu không khi hắn ta trở nên thành thục hơn thì chính là tai hoạ cho nhà họ Ngụy chúng ta”.
Những người khác của nhà họ Ngụy đều đồng ý. Dù gì bọn họ cũng tin vào thực lực của đại trưởng lão. Chỉ cần đại trưởng lão ra tay thì Trần Thanh chết là cái chắc.
“Vừa hay, ngày mai là lễ đính hôn của con trai nhà họ Phòng, Phòng Vĩnh Tín, đại trưởng lão chắc chắn sẽ tới để chúc mừng. Trước khi tới nhà họ Phòng, chúng ta mời đại trưởng lão giết tên Trần Thanh đó”, Ngụy Giang Hà nheo mắt nói.
“Có đại trưởng lão ra tay, Trần Thanh chết chắc!”, nghe Ngụy Giang Hà nói vậy, Ngụy Lương Bình vui mừng khôn xiết.
Còn người nhà họ Ngụy ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bắt đầu bàn chuyện đính hôn của con trai nhà họ Phòng.
Một đêm yên bình.
Sáng ngày hôm sau, Trần Thanh bèn kêu hai chị em nhà họ Cận đi tới thành phố Nam Hải trước.
Hơn nữa còn kêu hai chị em họ âm thầm bảo vệ Nam Cung Yến. Đồng thời kêu Giang Tử Phong đi đón hai chị em họ. Dù gì bọn họ cũng chưa từng đặt chân tới Nam Hải.
Những ngày anh không có mặt, e là Nam Cung Yến sẽ gặp nguy hiểm. Dù sao ban đầu anh tới Nam Hải chính là vì bảo vệ cô ấy.
Tuy Trần Thanh đã nhờ Tô Hồng Mị bảo vệ cô ấy, nhưng thủ hạ dưới trướng của Tô Hồng Mị thì không có mấy người thật sự có thể dùng được.
Lúc này, Trần Thanh đột nhiên có nghĩ tới đám thanh niên kia, cũng không biết bọn họ thế nào rồi.
Lần trước bọn họ đột nhiên nói là muốn tới tìm anh, kết quả tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhưng anh cũng không lo lắng gì nhiều, dù gì trong cuộc sống hằng ngày thì số người có thể gây uy hiếp cho đám người đó cũng rất ít.
Sau khi hoàn thành xong những chuyện này, vẻ mặt của Trần Thanh nghiêm túc trở lại, đã tới lúc tìm tới người nhà họ Nguỵ tính sổ rồi.
Nhưng trong lúc Trần Thanh chuẩn bị tới nhà họ Nguỵ, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
“Trần Thanh, anh có thể giúp tôi được không?”, là Từ Tịnh Nhã gọi điện đến.
“Được, cô nói đi”, anh khá bất ngờ, không ngờ Từ Tịnh Nhã lại nhờ anh giúp đỡ. Nhưng dĩ nhiên là anh sẽ không từ chối, dù sao cô ta cũng là bạn thân của Nam Cung Yến.
“Cái gì? Cô kêu tôi đóng giả làm bạn trai cô hả?”, nghe Từ Tịnh Nhã nói xong thì Trần Thanh lập tức há hốc mồm.
“Sao vậy? Chuyện này anh rốt cuộc có giúp hay không đây? Nếu anh không giúp thì có tin tôi sẽ nói xấu anh trước mặt của tiểu Yến không. Nói là anh với cô gái xinh đẹp kia...”, nghe giọng điệu Trần Thanh có vẻ kỳ lạ, Từ Tịnh Nhã đột nhiên tức giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!