“Chỉ biết ẩn nấp và đánh lén gọi gì là bản lĩnh, nếu giỏi thì ra đây!”, Hồng Tinh Hải nghĩ vừa rồi do mình bất cẩn, lập tức hét lên.
“Không sai, cứ né đi né lại như vậy gọi gì là anh hùng chứ?”
“Không thấy vóc dáng cường tráng của Hồng đại sư sao, thằng trai bao ốm yếu kia nếu đánh trực diện nhất định sẽ toi đời”.
“Hắn chắc chắn là không dám đánh với Hồng sư phụ rồi”.
Nghe những gì Hồng Tinh Hải nói, đám người ủng hộ ông ta dường như tìm được lí do, nhao nhao hét lên.
“Đánh trực diện?”, nghe thấy lời này của Hồng Tinh Hải, sắc mặt Trần Thanh lộ ra vẻ kì quái.
Nếu như vậy thì e rằng Hồng sư phụ sẽ không chỉ nhếch nhác như bây giờ vậy nữa, ít nhất cũng gãy xương rồi.
“Sao nào? Không dám à? Nếu không dám thì cút sang bàn khác mà ăn đi”, nhìn Trần Thanh ngây ngốc đứng đó, Hồng Tinh Hải lập tức đắc ý buông lời giễu cợt.
Vẻ mặt của Trần Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng, Hồng Tinh Hải này đúng là được đằng chân lân đằng đầu, anh chỉ chơi đùa với ông ta mà thôi, không ngờ ông ta lại không biết tốt xấu như vậy.
Nếu đã muốn, vậy cũng không cần thiết nể mặt ông ta làm gì nữa.
Thể diện ấy mà, chính là tự mình kiếm được, chứ không phải nhờ người khác ban phát.
“Đến đây nào đầu heo, để tôi xem ông giỏi cớ nào, không phải muốn đấu trực diện sao? Nếu tôi tiến một bước thì coi như tôi thua”, Trần Thanh đưa ngón tay ra làm động tác kêu gọi Hồng Tinh Hải, bộ dạng rất khiêu khích.
Đôi mắt Hồng Tinh Hải đột nhiên đỏ như máu, Trần Thanh thật sự dám gọi ông ta là đầu heo, quả thực ông ta rất cường tráng, nhưng ông ta ghét nhất bị người khác gọi như vậy!
Vả lại, Trần Thanh lại còn dùng giọng điệu khiêu khích nữa chứ, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.
“Nếu mày đã muốn chết, tao sẽ làm cho mày thành tàn phế, đến lúc ấy đừng trách tao”, Hồng Tinh Hải gầm lên một tiếng, sau đó cả người giống như một con gấu mù, điên cuồng lao về phía Trần Thanh.
Trần Thanh đứng tấn sẵn chờ Hồng Tinh Hải đến đánh anh.
Khi mọi người tập trung nhìn, Hồng Tinh Hải và Trần Thanh đã đâm sầm vào nhau.
“A...”
Có một bóng người bay ngược về phía sau một cách dữ dội, người đó bay ra ngoài 5-6m trước khi rơi mạnh xuống đất.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước cảnh trước mắt, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, Hồng Tinh Hải, người khỏe như một con gấu lại vừa bị đánh gục trong cú va chạm vừa rồi.
Lại nhìn về phía Trần Thanh, bước chân của anh vẫn không nhúc nhích, điều này khiến tất cả bọn họ há hốc miệng hít vào một hơi lạnh.
Thực lực phải mạnh đến cỡ nào mới đứng vững như núi Thái Sơn như vậy.
“Khụ khụ...”
Hồng Tinh Hải ho vài tiếng, máu tươi từ miệng ông ta trào ra.
Cú va chạm vừa rồi đã làm một số xương sườn của ông ta bị gãy, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.
“Việc gì phải thế, tôi cũng có trêu chọc gì ông đâu, sao cứ phải đâm đầu vào chỗ rắc rối?”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn Hồng Tinh Hải nói.
“Đưa ông ta đến bệnh viện đi”, Trần Thanh hét lên với người nhà họ Từ, sau đó xoay người đi về phía Từ Hồng Nho.
“Từ gia chủ, tôi đánh thương người của ông, không trách tôi chứ?”, Trần Thanh nói với Từ Hồng Nho.
“Cậu Trần, sao có thể trách cậu được, là Hồng đại sư tự mình muốn vậy. Đi thôi, thức ăn nguội hết rồi, lát nữa ăn sẽ không ngon”, Từ Hồng Nho không quan tâm, thực lực của Hồng Tinh Hải rất khá, nhưng lại quá đỗi kiêu ngạo, dạy cho một bài học cũng tốt.
Sau đó mọi người trở lại đại sảnh dùng bữa, chỉ có điều không ai còn khinh thường Trần Thanh nữa, ánh mắt nhìn anh có chút khiếp sợ.
Từ Tịnh Nhã hờ hững nhìn Trần Thanh, trong lòng run lên, đột nhiên rất ghen tị với bạn thân của mình.
Mặc dù Nam Cung Yến bị bố mình ép cưới Trần Thanh, nhưng ít nhất anh là một người đáng tin tưởng.
Từ Tịnh Nhã cảm thấy hơi buồn khi nghĩ đến người bố lợi của mình.
Trần Thanh đương nhiên không biết suy nghĩ của Từ Tịnh Nhã, lúc sáng đánh nhau với nhà họ Phòng cả nửa ngày, đồ ăn trước đó đã tiêu hóa hết một nửa, sau đó lại áp chế chân khí trong cơ thể, lại thêm một trận đánh với Hồng Tinh Hải, bụng sớm đã réo rắt vì đói rồi.
Thế nên, đối mặt với những món ăn này, Trần Thanh hoàn toàn không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống ăn.
Có thể nói, những người cùng bàn với anh hầu hết không ăn gì cả, Trần Thanh một mình ăn hết cả bàn đồ ăn đó.
“Ợ”, sau khi ăn xong, anh mới hài lòng ợ một cái và nhìn về những người khác.
“Ôi, thật xin lỗi, tại tôi đói quá, ăn hết mất rồi, làm sao bây giờ”, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi bị mọi người nhìn chằm chằm vào mình.
“Anh còn biết ngại cơ à, cả bàn đồ ăn bị anh ăn hết rồi, cũng không sợ chết vì no nữa”, Từ Tịnh Nhãb bất lực nhìn anh châm chọc.
“Con bé này, nói linh tinh cái gì thế, cậu Trần đây là nhiệt tình, đói thì phải ăn chứ sao”, Từ Hồng Nho giả bộ mắng Từ Tịnh Nhã, sau đó nói với Trần Thanh: “Cậu Trần, tôi đã nói với đầu bếp làm thêm vài món mang lên rồi”.
“Không cần đâu, tôi ăn no rồi”, Trần Thanh nghe thấy Từ Hồng Nho nói thì vội vã xua tay.
“Anh ăn đủ rồi, no rồi nhưng chúng tôi còn chưa được ăn nè”, Từ Tịnh Nhã trợn mắt với Trần Thanh, cáu kỉnh nói.
“Ơ cái con bé này, ăn nói kiểu gì thế, cậu Trần đừng để ý nhé”, Từ Hồng Nho trừng mắt nhìn con gái mình, sau đó xin lỗi Trần Thanh.
“Cô ấy nói đúng đấy, thật xin lỗi”, Trần Thanh có chút bất lực nhìn Từ Tịnh Nhã, cô nàng này hôm nay ăn phải thuốc súng hay sao mà cáu kỉnh với anh vậy.
Sau khi ăn xong, Trần Thanh vốn dĩ muốn gọi điện cho Nam Cung Yến lại bị Từ Tịnh Nhã kéo đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!