Chương 262: Thế ngoại cao nhân
“Không thể nào, tôi không có nhiều tiền như thế, kể cả anh có giết chết tôi thì tôi cũng không thể nào có nhiều tiền như thế được đâu”, Phùng Tuấn Khải lắc đầu một cách điên cuồng.
“Ý của mày là không muốn trả tiền hay sao”, Trần Thanh cười như không cười nhìn Phùng Tuấn Khải rồi nói.
“Nếu tôi có nhiều tiền thế thì chắc chắn sẽ đưa anh, nhưng trong túi tôi không có nhiều tiền như vậy, Phùng Tuấn Khải lúc này vô cùng bất lực nhưng hắn ta chỉ có thể giải thích.
“Mày không có nhưng lẽ nào nhà mày cũng không có hay sao? Gọi điện cho người nhà mày bảo họ chuyển tiền đến cho tao”, Trần Thanh lập tức gợi ý cho hắn ta.
“Cái này...”, nghe được lời này của Trần Thanh, Phùng Tuấn Khải có chút kích động.
Nếu gọi điện thoại cho người nhà, vậy người nhà sẽ biết được tình huống của hắn ta, đến lúc đó ông nội chắc chắn sẽ cử người đến cứu mình.
“Gọi đi”, Trần Thanh giục hắn gọi điện thoại.
Lúc này Phùng Tuấn Khải vô cùng kích động nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi, rồi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.
“Bố, bây giờ con cần 1 tỷ tệ, bố có thể gửi qua cho con không?”, Phùng Tuấn Khải tất nhiên không thể nói là mình bị bắt chẹt được mà cứ nói thật, hắn tin là bố hắn sẽ hiểu được.
“Chú Quyền không ở cạnh con”, nghe được bố mình hỏi về chú Quyền, cũng là người mà gia tộc sắp xếp bảo hộ cho hắn ta thì hắn lập tức lúng túng.
Trước đây hắn vì đi thả thính gái mà bảo chú Quyền nghỉ ngơi ở khách sạn, sớm biết thế thì đã dẫn chú ấy đi theo rồi.
“Được, bây giờ bố chuyển tiền cho con, đợi con rời khỏi chỗ nguy hiểm đó rồi lập tức đi tìm chú Quyền”, nghe được lời này của bố mình từ trong điện thoại, Phùng Tuấn Khải lập tức cảm thấy yên tâm.
Sau khi hắn gửi số tài khoản của Trần Thanh cho bố mình xong, hắn nhận ra bố mình vẫn yêu thương mình lắm. Chưa đầy hai phút sau Trần Thanh đã nhận được thông tin chuyển khoản.
“Tốt lắm”, Trần Thanh gật đầu hài lòng.
“Cút đi, nếu sau này còn động đến tao nữa thì không chỉ như thế này là xong đâu”, Trần Thanh đạp một phát lên người hắn ta rồi mới lên xe của Từ Hồng Nho.
“Cậu Trần, tôi đã cho người điều tra lai lịch của Phùng Tuấn Khải, không đến một buổi sẽ nhận được thông tin thôi”, Từ Hồng Nho mở cửa xe rồi nói.
“Vậy làm phiền gia chủ Từ rồi”, Trần Thanh gật đầu, anh cũng thầm đoán được chỉ là không có bằng chứng mà thôi.
Trần Thanh lấy điện thoại ra thì phát hiện có hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Giang Tử Phong, anh lập tức cảm thấy bất an.
Anh biết, nếu không xảy ra chuyện gì lớn thì cậu ấy đã không gọi cho anh nhiều thế.
Nhớ lại chuyện lần trước, Giang Tử Phong đã gọi cho anh một cuộc, lúc đó đáng lẽ ra anh nên nghe mới phải. Anh lập tức gọi lại cho cậu ấy nhưng điện thoại chờ rất lâu vẫn không có ai bắt máy.
Anh bắt đầu có dự cảm không hay, lẽ nào căn cứ của mình xảy ra chuyện rồi?
Anh lập tức gọi cho Hứa Thiệu Phong, may mà hắn ta nghe máy.
“Lão Hứa, nói cho tôi biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”, Trần Thanh cố gắng khiến giọng mình thật bình tĩnh.
“Cậu Trần, không sai, có người đến tìm cậu tính sổ, là người của Giang Môn”, Hứa Thiệu Phong trầm mặc một lúc rồi nói.
“Tình hình thế nào”, vẻ mặt của Trần Thanh lập tức thay đổi, anh biết thực lực của Giang Môn không yếu, ban đầu khi anh phế Thái Vinh thì cũng đã lường trước được người của Giang Môn chắc chắn sẽ đến báo thù rồi.
Thế nhưng lâu như vậy rồi mà không có tin tức gì của họ, nên anh cũng không để ý đến chuyện này nữa, không ngờ rằng mình mới rời khỏi Nam Hải thì người Giang Môn đã tìm đến cửa, đúng là biết chọn thời cơ mà.
“Cậu Trần, cũng không có tổn thất gì lớn, chỉ là một vài cửa căn cứ bị hủy, bây giờ các vùng đều không thể kinh doanh được, hơn nữa công ty chị dâu cũng loạn cả lên rồi, chỉ là cậu cứ yên tâm, tôi đã cho người bảo vệ chị dâu, chị ấy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Nghe Hứa Thiệu Phong kể lại tình hình một lần thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là tổn thất một chút của cải, cũng không phải là chuyện gì lớn.
“Chỉ là, nếu cậu cứ không chịu xuất hiện thì sợ là...”, nói đến đây, Hứa Thiệu Phong dừng lại, hắn biết Trần Thanh sẽ nghe hiểu lời hắn nói.
“Gọi điện cho Giang Tử Phong để cậu ấy xử lý”, Trần Thanh vốn còn định tự mình xử lý nhưng anh lại nghĩ đến chuyện hai tay bắn tỉa song sinh kia đã đến thành phố Nam Hải rồi, cứ để cho họ ra tay.
Mặc dù ban đầu khi anh đối phó với hai chị em đó rất nhẹ nhàng nhưng anh hiểu rất rõ thực lực của hai người họ, người mà Giang Môn phái đến thực lực chắc cũng không quá mạnh, để hai người họ ra tay coi như luyện tay nghề một chút.
Tắt điện thoạt rồi anh lập tức gửi cho Giang Tử Phong một tin nhắn, để cậu ấy cử hai chị em họ Cận đi xử lý, nếu đối phương không có sát ý thì để chị em họ Cận cảnh cáo họ một chút rồi xem xét tình hình mà ra tay.
Sau khi phân phó xong hết mọi chuyện thì anh đảo mặt nhìn một cái, bởi vì anh phát hiện có một chiếc xe theo đuôi, anh lập tức dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một lượt.
Đó là một chiếc xe rất bình thường, người cầm lái là một người đàn ông bình thường, khá cường tráng, còn ngồi phía sau là một ông lão, nhìn khắp một lượt thì có lẽ là một võ giả, nhưng ông ta không ra tay thì anh cũng không nhìn ra được là ở cấp độ nào.
“Dừng xe ở phía trước rồi ông đi lên 500m nữa đợi tôi”, Trần Thanh biết chắc là đối phương đến tìm mình.
Đợi đến khi dừng xe, anh đi xuống rồi Từ Hồng Nho lập tức lái xe rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!