"Ông già, ông làm tôi sợ hết hồn, nếu ông còn dọa tôi nữa, tôi không khống chế được lực là sẽ bóp gãy cổ hắn ta luôn đấy", Trần Thanh bỗng quay đầu sang, nói với vẻ kiêu ngạo.
"Mày...", nghe thấy lời uy hiếp của Trần Thanh, chú Du không dám hăm dọa anh nữa, nhưng ánh mắt nhìn anh càng thêm lạnh lùng.
Lão ta thề, chỉ cần cứu được cậu chủ ra, lão nhất định sẽ dùng cách tàn nhẫn nhất để giết tên khốn này.
Trần Thanh nới lỏng tay ra một chút, sau đó hai cây kim bạc xuất hiện trong tay anh, nhanh chóng đâm vào người tên cậu chủ Vân này.
"Mày làm gì cậu chủ của bọn tao thế hả?", nhìn thấy hành động ấy của Trần Thanh, chú Du không kịp ngăn cản, chỉ đành lớn tiếng quát hỏi.
"Không có gì, cậu chủ của các người khí nhược dương hư nên tôi châm cứu cho hắn ấy mà. Tôi là một thần y đó, người bình thường mời tôi châm cứu còn không được đâu, vậy nên cậu chủ của các người thật có phúc".
Trần Thanh nhếch môi cười khẩy, sau đó giễu cợt nói.
"Mày...", nghe Trần Thanh nói vậy, chú Du lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu chuyện này mà là thật thì nó chẳng phải chuyện hay ho gì với Kỳ Môn Sơn.
Nếu môn chủ mà biết thì kiểu gì cũng nổi trận lôi đình, đến lúc đó lại bắt đầu bước vào xã hội.
Dù sao môn chủ của bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai thôi mà.
"Mày muốn tuyên chiến với Kỳ Môn Sơn thật hả?", chú Du lạnh lùng nhìn Trần Thanh, nghiến rang nghiến lợi nói.
"Chẳng lẽ còn là giả được sao? Lão già, nếu đầu óc ông có vấn đề thì tới khoa thần kinh khám đi, không có tiền thì tôi có thể đăng ký giúp ông".
Trần Thanh nhìn lão Du như nhìn một thằng ngốc, nói chuyện không nể nang chút nào.
"Khốn kiếp!", nghe thấy những gì mà Trần Thanh nói với mình, chú Du lập tức nổi khùng lên, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
"Phải thế nào thì mày mới chịu thả cậu chủ của bọn tao ra?", chú Du hít sâu vài hơi, kìm nén cơn tức đang dâng trào của mình, nói bằng giọng âm u.
"Hừ, thằng khốn này suýt thì cưỡng hiếp người phụ nữ của tôi, ông cảm thấy là một thằng đàn ông thì phải làm thế nào?", Trần Thanh lạnh lùng nhìn lão Du.
Dương Lệ sửng sốt, sau đó cảm thấy ngượng ngùng.
Anh nói cô ấy là người phụ nữ của anh, thật sao?
"Tao sẽ bảo cậu chủ xin lỗi mày, mong mày có thể giải trừ hiệu quả châm cứu trên người cậu ấy", lúc này chú Du lên tiếng nói.
"Ồ? Lời xin lỗi của cậu chủ các người quý giá như thế cơ à? Xin lỗi thì dẹp, làm gì thực tế hơn một chút đi", Trần Thanh cười khinh khỉnh, xin lỗi gì đó toàn là giả tạo hết.
Chỉ cần anh thả thằng ranh này, e là lão già kia sẽ xông lên ngay mất.
Anh thì không sợ, chỉ sợ Dương Lệ bị thương thôi.
"Mày muốn thứ gì?", nhìn tình hình này là lão Du biết không đàm phán được.
"Tôi muốn mỏ khoáng sản ấy, cộng thêm hai tỷ, cùng hai mươi loại dược liệu từ năm trăm năm trở lên", nghe xong là Trần Thanh lập tức đưa ra điều kiện cắt cổ của mình.
"Cái gì? Đừng có mơ nữa, đó là điều không thể", tuy rằng lão Du rất ít xuống núi, nhưng nghe Trần Thanh nói vậy, lão ta cũng biết điều kiện ấy thực sự rất quá đáng.
Dương Đức Trung cũng không ngờ là Trần Thanh lại đưa ra điều kiện cắt cổ như thế. Nhưng càng cắt cổ thì càng tốt, nhưng vậy chắc chắn Kỳ Môn Sơn sẽ nổi giận, mâu thuẫn với Trần Thanh sẽ ngày một sâu hơn.
Đã đắc tội với Trần Thanh rồi thì tốt nhất là nên giẫm chết, nếu không thì sẽ là một mối họa.
"Ồ, thế à, nếu thế thì hết cách rồi, dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, vậy thì để hắn làm thái giám trong thế kỷ hai mươi mốt đi", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy một con dao trên đĩa hoa quả trong phòng, chém về phía dưới của cậu chủ Vân.
"A... Đừng, tao đồng ý, tao đồng ý", lúc này cậu chủ Vân mới tỉnh táo lại, không biết lấy sức đâu ra để gào thét lên. Hô xong câu đó là hắn mệt lả người, dù sao Trần Thanh vẫn đang bóp cổ hắn mà.
"Dừng tay, có gì cứ từ từ thương lượng", lúc này chú Du cũng sợ hết hồn, loại người gì thế này, nói một câu không hợp ý là ra tay luôn.
Đàm phán thì phải để người ta cò kè mặc cả chứ!
Đến nói còn không nói thì lấy đâu ra cơ sở để đàm phán.
"Thế mới đúng chứ, mặc dù mày bị dương hư, không thể làm chuyện đó được, nhưng có vẫn hơn không", Trần Thanh nở nụ cười nói.
Nghe thấy câu nói của Trần Thanh, sắc mặt của lão Du và cậu chủ Vân càng thêm khó coi.
"Ôi chao, tao vẫn đang bóp cổ mày à? Không sao chứ? Chắc là không chết được đâu nhỉ?", sau đó Trần Thanh vờ như luống cuống nói, tiện tay thả cậu chủ Vân ra.
"Được rồi, đồng ý với điều kiện đàm phán rồi thì bắt đầu đi", vừa nói, Trần Thanh vừa kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó đá vào đầu gối của cậu chủ Vân, khiến hắn quỳ phịch xuống mặt đất.
"Thằng khốn, mày dám làm thế với cậu chủ của bọn tao", thấy cậu chủ của mình quỳ xuống, lão Du lập tức quát lên, đôi mắt của lão đỏ ngầu.
"Gào cái gì mà gào? Không biết cậu đây nhát gan à? Nếu làm tôi sợ, cẩn thận tôi thêm điều kiện đấy", Trần Thanh bỗng đạp cho lão Du một cái rồi uy hiếp.
"Mày...", nghe thấy câu nói của Trần Thanh, lão Du tức điên lên, nhưng chẳng thể làm gì được.
"Lấy hợp đồng chuyển nhượng mỏ khoáng sản tới đây trước đi, tiền thì mau chóng chuyển cho tôi, dược liệu mà ông đang mang theo đưa tôi trước, còn lại để lúc khác gửi tới cho tôi", vừa nói, Trần Thanh vừa rót cho mình một chén trà.
"Mỏ khoảng sản đó là của nhà họ Dương, không phải của Kỳ Môn Sơn, bọn tao không quyết định được", lão Du bỗng mở miệng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!