Chương 276: Đầy rẫy nhân tài
Sau khi Trần Thanh vất vả né tránh được quả đạn cối thứ năm, anh biết là mình không thể tiếp tục như vậy được nữa. Vừa rồi anh đã dùng mắt xuyên thấu quan sát, tên khốn đó chuẩn bị rất nhiều đạn cối ở trong cốp xe.
Nếu bắn hết chỗ đó thì anh sẽ mệt chết mất.
Hơn nữa Trần Thanh cũng sợ rằng đối phương không bắn trúng mình thì sẽ trút giận vào Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, chỉ cần bắn một quả đạn cối ra thôi là anh sẽ chẳng có cơ hội cứu bọn họ.
Thế là Trần Thanh lao thật nhanh về phía tên kia, dùng hết tốc lực của mình.
Tất nhiên là tên bắn súng cối cũng nhận ra mục đích của Trần Thanh, nhưng gã ta không hề luống cuống, mà là nhắm thẳng vào Trần Thanh rồi bóp cò súng.
Bàn tay còn lại của gã ta lại lấy thêm một quả đạn nữa để lắp vào thật nhanh, cả quá trình chưa tới hai giây, khiến người ta tức lộn ruột.
Sau đó, gã ta lại bắt đầu bắn đạn về phía Trần Thanh.
Trần Thanh không hề ngờ rằng vừa rồi đối phương vẫn chưa trổ hết tài năng, vẫn còn cả chiêu này nữa, rõ ràng là một người kỳ cựu trên chiến trường.
Thế nhưng Trần Thanh không có thời gian để tán thưởng gã ta, anh tăng hết tốc lực để dịch chuyển, đồng thời mấy viên đá xuất hiện trong tay, vừa rồi anh đã nhặt chúng trong lúc né tránh.
Trần Thanh quăng ra thật mạnh, những viên đá ấy còn nhanh hơn cả đạn, phát ra một loạt những tiếng xé gió, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt tên kia.
Điều khiến Trần Thanh phải khiếp sợ là tên đó rút một con dao ra, mọi viên đá ập tới đều bị gã ta hất văng đi.
"Còn là một cao thủ võ cổ truyền nữa!", cảm nhận được tốc độ và sức lực của đối phương khi vung dao, Trần Thanh lập tức híp mắt lại.
Con dao đó là hàng xịn, anh ném đá còn nhanh hơn cả đạn, nhưng con dao ấy vẫn không bị sứt mẻ chút nào.
Trần Thanh di chuyển không theo một quy luật nào cả, có thêm ba quả đạn cối bắn tới, nhưng anh đều né được hết.
"Rút lui!", nhìn tình hình ấy, người kia biết không thể ám sát Trần Thanh được, bèn lấy một chiếc xe máy địa hình cỡ nhỏ trong cốp xe ra rồi trèo lên đó.
"Tặng mày một món quà nữa nè", trên mặt người đó hiện lên nụ cười âm trầm. Ngay sau đó, gã ta lấy một khẩu súng cối đã được cải tạo, nó có những ba nòng, nhắm thẳng vào Trần Thanh và bóp có.
Sau khi làm xong những chuyện đó, gã ta nổ máy chạy về phía xa.
"Mẹ kiếp!", ba quả đạn cối chặn đứng đường đi của Trần Thanh. Vào thời khắc nguy cấp, Trần Thanh giẫm mạnh xuống mặt đất, cả người bật lên trên cao.
Ba quả đạn cối sượt qua người Trần Thanh. Sau khi anh né được ba quả đạn ấy, chúng đụng thẳng xuống mặt đất, anh phải lộn một vòng để thoát ra khỏi khu vực tản ra sóng xung kích.
"Chết tiệt, thằng đó còn có cả trò này nữa!", Trần Thanh chật vật bò lên khỏi mặt đất, bên tai vang lên những tiếng nổ đùng đoàng, may mà anh tránh thoát.
Nhìn về phía tên kia, anh phát hiện ra gã ta đã đi được hơn hai trăm mét rồi, hơn nữa với tốc độ của gã ta, dù bây giờ anh đuổi theo thì cũng khó mà đuổi kịp được.
"Khốn kiếp, lần sau đừng để tao gặp lại mày", Trần Thanh tức lộn ruột, nếu biết trước thì anh đã không tìm khu vực trống trải như thế này để làm bia ngắm cho người ta.
Xem ra sau khi từ chiến trường về thành thị, mức độ cảnh giác của anh giảm đi nhiều rồi.
Vừa rồi, anh nên nhìn xuyên qua sau cốp xe mới đúng, ai có thể ngờ rằng có người núp đằng sau cốp xe cơ chứ, đã thế còn trang bị vũ khí chết chóc ấy nữa.
Trần Thanh hậm hực đi lên chiếc xe đó để tìm kiếm xem có tin tức gì có tác dụng không.
Kết quả anh vừa lên xe thì nghe thấy tiếng "tích tắc" quen thuộc của bom hẹn giờ.
"Đoàng..."
Trần Thanh phi thật nhanh ra xa, mới được khoảng hai mươi mét thì chiếc xe đã nổ tung.
Sóng xung kích khổng lồ hất văng Trần Thanh ra ngoài, sau đó rơi mạnh xuống đất.
"Trần Thanh..."
Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ngồi trên xe cũng nhìn thấy cảnh ấy, cả hai sợ hết hồn, lao thẳng về phía Trần Thanh.
"Khụ khụ..."
Trần Thanh chật vật nhổ một bãi bùn cỏ trong miệng ra. Uy lực của quả bom hẹn giờ vừa rồi rất mạnh, anh không kịp né tránh, nếu không có một cơ thể rắn chắc thì e rằng chỉ sóng xung kích vừa rồi thôi cũng đủ để làm anh bị thương nặng ấy chứ!
May mà chỉ hơi ù tai một chút, khó khăn lắm anh mới nhổ được hết mọi thứ trong miệng ra.
"Chết tiệt, chuẩn bị thật đầy đủ!", vẻ mặt của Trần Thanh rất khó coi, trước kia chỉ toàn là anh đặt bẫy người khác, đã bao giờ bị đặt bẫy thế này.
Anh thề rằng nhất định sẽ tìm ra tên khốn kiếp ấy, nếu không thì sao có thể xả được cơn giận này.
"Trần Thanh, anh không sao chứ?", hai cô gái đi tới trước mặt anh, lo lắng kiểm tra khắp người anh một lượt.
Trong lúc hoảng loạn, bọn họ sờ trúng vào vị trí không nên sờ, khiến Trần Thanh giật mình, suýt thì có phản ứng.
Anh vội vàng kìm nén, vẫy tay với bọn họ ý bảo mình không sao cả.
"Anh làm sao vậy?", sau khi kiểm tra xong cho Trần Thanh và chắc chắn rằng anh không bị thương, rốt cuộc bọn họ cũng thở phào một hơi.
Ngay sau đó, bọn họ lại nghĩ tới chuyện vừa rồi mình đã sờ mó khắp người Trần Thanh, thế là cả hai đỏ bừng mặt lên, không dám ngẩng đầu nhìn Trần Thanh nữa.
"Đi, về Vân Hải!", Trần Thanh không cam lòng bỏ đi như thế, dám gài bẫy anh thì phải chuẩn bị tinh thần mà gánh chịu hậu quả.
"Tôi đang ù tai nên không nghe thấy gì, các cô lái xe đi, để tôi nghỉ ngơi một lát", lên xe, Trần Thanh mở miệng nói.
Kế đó, anh bèn ngồi vào ghế sau, bắt đầu điều chỉnh lại hơi thở.
Sau trận chiến lần này, Trần Thanh nhận ra anh hơi khinh thường người đời rồi.
Khi xưa xông xáo trên trường quốc tế, sáng tạo ra tổ chức làm cả thế giới phải khiếp sợ, tự cho rằng mình đã vô địch.
Nhưng không ngờ mới quay lại thành thị một thời gian mà đã gặp được nhiều cao thủ như thế, lại còn có cả pháo thủ khủng khiếp ngày hôm nay nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!