Chương 287: Say đắm
Trần Thanh vốn dĩ còn muốn tiếp tục hồi phục chân khí, nhưng sau khi anh cảm nhận bên cạnh có người thì trong lòng chợt hoảng, lập tức đứng phắt dậy, chuẩn bị tư thế phòng thủ và nhìn về phía người đang đi tới.
“Sao lại là các cô?”, sau khi anh mở mắt thì nhìn thấy lại là Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ.
“Trần Thanh, cậu có sao không? Sao cả người cậu đều là máu vậy?”, vẻ mặt Dương Lệ lo lắng nhìn Trần Thanh, bất cứ ai nhìn thấy một người toàn thân dính đầy máu cũng sẽ sợ hãi và lo lắng.
“Tôi không sao. Cái đó, trước hết cô có thể thả tay ra khỏi người tôi đã được không? Trên người tôi toàn là máu thôi”, nhìn Dương Lệ đang bám như một con gấu túi, Trần Thanh liền bất lực nói.
“A…”, lúc này, Dương Lệ mới phát hiện hai chân mình đang bám vào thắt lưng của Trần Thanh. Tư thế này quả thật quá mờ ám.
Cô ấy bèn đỏ mặt buông khỏi người Trần Thanh, không dám nhìn anh.
“Trần Thanh, hay là anh đi tắm rửa một chút đi?”, Từ Tịnh Nhã bất đắc dĩ nói, không ngờ bị cô gái kia chiếm dụng trước.
“Được”, Trần Thanh nhìn trên người mình rồi gật đầu, trực tiếp quay người nhảy từ trên cao xuống. Anh chạy nhanh tới nhà tắm và tắm rửa.
Lúc tắm, anh miễn cưỡng phát hiện, da dẻ của mình càng đẹp hơn trước, quả thật là hình tượng của chàng trai bao.
Còn nữa đường cơ bắp của anh vốn không phải kiểu cơ bắp của đàn ông tập gym, mà rất thon gọn và cân đối, nhưng anh có thể cảm nhận được sức mạnh bùng nổ từ đường cơ bắp đều đặn này.
Ngoại trừ không hài lòng về làn da, những thứ khác anh đều rất vừa ý.
Sau khi tắm xong, Trần Thanh mặc đồ chỉnh tề rồi mới đi ra.
“Woa, Trần Thanh, da dẻ của anh quả thật rất đẹp. Lẽ nào anh đang tập thể thao làm đẹp hả?”, sau khi Trần Thanh xuất hiện, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã nhất thời ganh tỵ. Đây là lần đầu Dương Lệ nhìn thấy sự thay đổi khủng khiếp của anh, trong đầu cô ấy lập tức chỉ có thể suy đoán được như vậy.
“Cô đang nghĩ gì vậy? Cách này không phải là cách hai người có thể chịu được đâu. Cứ yên phận làm cô gái xinh đẹp của hai người đi. Nếu cô thật sự muốn có làn da đẹp thì quay về tôi sẽ phối thuốc cho cô”, Trần Thanh không nhịn được muốn gõ vào đầu cô ấy.
“Thật à, tốt quá rồi”, Dương Lệ vui mừng khôn xiết.
Lúc này, Từ Tịnh Nhã bĩu môi. Cô ta sớm đã dùng thuốc làm đẹp này từ lâu, và hiệu quả thực sự khiến cô ta trở nên tươi tắn và xinh đẹp hơn.
“Trần Thanh, chắc anh không quên chiều nay phải tới nhà họ Phòng chứ? Anh định đi thật hả?”, lúc này Từ Tịnh Nhã lại vô cùng lo vấn đề này nên lên tiếng.
“Đương nhiên phải đi, đã đồng ý rồi. Nếu đồng ý quyết đấu mà không xuất hiện, vậy thì coi như lâm trận bỏ trốn. Tôi không muốn trở thành một người như vậy”, Trần Thanh đương nhiên hiểu chuyện.
Không chờ Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ nói xong, anh nói tiếp: “Huống hồ, chỉ là một nhà họ Phòng cỏn con thì có tư cách gì khiến tôi phải lâm trận bỏ trốn?”
Trong lời nói lại mang theo khí thế nhìn trời bằng nửa con mắt khiến hai cô gái tỏ ra say đắm.
Sau đó ba người ra ngoài ăn sáng rồi đi về hướng nhà họ Phòng.
Lúc này, nhà họ Phòng có thể nói là người đông như kiến, vì tối qua nhà họ Phòng đưa ra tin tức, đại trưởng lão xuất quan, muốn quyết một trận tử chiến với Trần Thanh.
Điều này khiến toàn bộ thành phố Vân Hải nháo nhào.
Phải biết là nhà họ Phòng ở thành phố Vân Hải tuyệt đối là một gia tộc tầm cỡ. Còn đại trưởng lão dĩ nhiên cũng là nhân vật trong truyền thuyết. Họ cũng không ngờ đại trưởng lão nhà họ Phòng lại còn khoẻ như thế.
Đại trưởng lão nhà họ Phòng, Phòng Nguyên Vũ không hổ là kỳ tài võ thuật. Ban đầu, nhà họ Phòng vốn là một gia tộc nhỏ không có gì nổi bật. Sau khi Phòng Nguyên Vũ thể hiện tài năng võ thuật của mình, quyền lực của nhà họ Phòng đã tăng vọt không ngừng.
Cuối cùng trở thành gia tộc lớn nhất nhì ở thành phố Vân Hải. Còn Phòng Nguyên Vũ không quan tâm đến chuyện gia tộc và tập trung bế quan tu hành.
Tròn mười mấy năm không nghe tin của Phòng Nguyên Vũ. Nhưng lúc này lại xuất quan thì càng là một tin chấn động.
Còn về Trần Thanh, có người biết, dĩ nhiên có người không biết.
Người biết thì dĩ nhiên hiểu đây là nhà họ Phòng báo thù Trần Thanh.
Còn người không biết thì lại đoán Trần Thanh là thần thánh phương nào lại có thể khiến đại trưởng lão nhà họ Phòng, Phòng Nguyên Vũ đích thân hạ thư quyết chiến, chắc là tiền bối có thực lực mạnh.
Dù nói thế nào thì mới sáng sớm nhà họ Phòng đã đón vô số người nhận được tin tức đến, nhưng nhà họ Phòng không hề từ chối, ai cũng được sắp xếp ổn thoả.
Vốn dĩ lần này chính là để thể hiện sức mạnh nhà họ Phòng. Dù sao thì họ đã chịu không ít lời chất vấn và nghi hoặc trong khoảng thời gian này, nhất là bữa tiệc đính hôn lần trước, càng khiến nhà họ Phòng mất mặt.
Nếu lần này nhà họ Phòng không cương quyết, e là một vài gia tộc ở thành phố Vân Hải sẽ tạo phản.
Tuy người tới rất đông, nhưng nhà họ Phòng có một võ đường chuyên dụng, giống như một sân vận động, xung quanh là khán đài, và ở giữa là một đấu trường khổng lồ bằng đá đen, dài rộng 50m.
Lúc này, khán đài đủ chỗ ngồi hơn 2000 người là gần như chật kín, phải biết là trận quyết đấu này, có thể nói gần như tất cả các gia tộc lớn nhỏ trong thành phố Vân Hải đều đến.
Cho dù không có quan hệ lợi ích, cũng tới xem náo nhiệt. Dù gì sau khi biết kết quả thì mới biết làm sao đối đãi với nhà họ Phòng.
Lúc Trần Thanh và hai người họ tới nhà họ Phòng thì phát hiện người tới xem quả thật không ít. Trận quyết đấu này càng khiến hai cô gái càng thêm lo lắng.
“Hay là chúng ta về đi. Dù sao mọi người cũng không biết anh, cho dù lâm trận bỏ trốn cũng không là gì”, Từ Tịnh Nhã không có lòng tin với Trần Thanh nên cô ta lên tiếng.
“Đúng. Chúng ta đi thôi, đừng ở đây nữa”, nhìn thấy những tên bảo vệ uy nghiêm lẫm liệt ở trước cửa nhà họ Phòng, Dương Lệ đột nhiên có chút kinh hãi.
“Yên tâm đi. Vào thôi”, Trần Thanh tỏ ra điềm tĩnh. Đương nhiên nếu anh không tiến hành tôi luyện thân thể ba lần, có lẽ anh cũng không có tự tin như vậy.
Nhưng bây giờ, Trần Thanh chỉ muốn đánh một trận sảng khoái. Anh cảm giác cả người tràn trề năng lượng, giống như trút được gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!