Chương 290: Song phi kiếm pháp
Trần Thanh giống như một con cá chạch, né tránh liên tục khiến cho Phòng Nguyên Vũ không thể nào chạm được vào người anh.
Nhìn thì có vẻ mỗi lần tấn công đoản kiếm đó đều sắp đâm vào người anh nhưng thật ra tất cả đều bị anh né được một cách linh hoạt.
“Song phi kiếm pháp!”
Phòng Nguyên Vũ hét lên một tiếng rồi tốc độ đoản kiếm trong tay lập tức nhanh hơn, chặn hết đường đi không cho Trần Thanh né tránh.
“Xem cậu còn trốn đi đâu”, Phòng Nguyên Vũ biết được sự lợi hại của song phi kiếm pháp nên ông ta lập tức cười một cách tự tin.
“Hử?”, nhìn thấy công kích một cách chặt chẽ như thế này thì Trần Thanh lập tức sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu.
Sau khi sử dụng khả năng này thì tất cả phạm vi công kích của Phòng Nguyên Vũ đều hiện ra trong đầu anh.
Dưới tác dụng của thuật xuyên thấu, tốc độ tấn công vốn dĩ rất nhanh của Phòng Nguyên Vũ lập tức trở nên chậm chạp, hơn nữa, Trần Thanh cũng tìm được ít nhất 3 chỗ có thể tránh thoát được.
Trần Thanh khẽ chuyển động cơ thể, rồi làm ra một động tác vô cùng điêu luyện, anh lách mình qua khe hở của hai đoản kiếm, đám người xung quanh đều ngạc nhiên không thôi.
Mặc dù Trần Thanh biết rất rõ phương hướng mà mình chọn là vô cùng chính xác, nhưng ngay lúc hai thanh đoản kiếm lướt qua bên người thì anh cũng bị dọa một phen.
Chỉ là qua lần này, anh cũng yên tâm rồi.
“Sao có thể chứ?”, chiêu thức không có kẽ hở của mình thế mà lại bị Trần Thanh tránh được, Phòng Nguyên Vũ thực sự vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt ông ta, cái này không thể nào giả được.
“Ông già thối, đều là ông tấn công, hãy nhận lấy một chưởng của tôi đi”, Trần Thanh hét lên một tiếng rồi thân hình ngay lập tức biến mất, đến khi xuất hiện thì đã ở ngay sau lưng Phòng Nguyên Vũ, anh lập tức giáng một chưởng về phía ông ta.
Phòng Nguyên Vũ vốn là võ giả mạnh nhất của nhà họ Phòng, phản ứng của ông ta tất nhiên không chậm, ông ta quay người đón một chưởng này của anh.
Sau đó, hai người lao vào đánh nhau, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta hoa hết cả mắt, một lúc sau thì võ đài cứng rắn này đã bị hư hỏng nặng nề, cứ như thể bị đại bác bắn phá vậy.
Đám người đứng xem bên ngoài đều vô cùng ngạc nhiên, trình độ này đã vượt xa người bình thường, thật sự khiến người ta cảm thấy hâm mộ.
Chẳng trách võ đạo thế gia luôn đứng ngoài cuộc, kể cả giàu nứt đố đổ vách thì cũng phải nể mặt võ giả ba phần, xem xem thực lực mạnh như vậy thì ai có thể chống đỡ được chứ.
“Chết tiệt, sao thực lực của Trần Thanh lại mạnh như thế? Không thể nào, ông cố là người mạnh nhất, không thể nào thất bại được, chắc chắn có thể giết chết được Trần Thanh”, Phòng Văn Diệu lập tức điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người trên võ đài.
“Gia chủ, không phải là chúng ta chuẩn bị cả phương án thứ hai sao?”, lúc này, một người bên cạnh Phòng Vĩnh Tín nói.
“Cậu dám, tôi tin là anh cả nhất định sẽ không sao”, lúc này Phòng Vũ đột nhiên trừng lớn mắt, hung hăng quát người vừa lên tiếng.
“Trưởng lão Vũ, chúng ta cũng nên chuẩn bị, nếu như...”, người kia vẫn chưa nói hết nhưng ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng.
“Câm miệng cho tôi, không có nếu như gì cả, cút đi”, Phòng Vũ tức giận rồi lập tức muốn ra tay đánh người kia.
“Được rồi, trưởng lão Vũ, đừng có tranh luận với hắn làm gì, để tôi bảo hắn đi”, Phòng Vĩnh Tín lập tức khuyên nhủ Phòng Vũ sau đó nghiêm khắc mắng mỏ người phụ trách, nhưng lại nháy mắt với anh ta.
Người phụ trách cũng là một người biết đoán ý, hắn ta tất nhiên là hiểu được suy nghĩ của gia chủ, vì thế lập tức rời đi.
Trần Thanh tất nhiên không biết những điều này, anh vẫn đang chiến đấu một cách hăng hái.
Anh cảm thấy thân thể hiện tại của mình rất cứng rắn, chỉ cần không bị hai thanh kiếm của Phòng Nguyên Vũ chạm vào thì mọi đòn tấn công của ông ta sẽ vô hiệu đối với anh.
“Buông ra cho tôi”.
Trần Thanh cố gắng tìm cách làm rơi hai vũ khí của Phòng Nguyên Vũ, cuối cùng nắm bắt được cơ hội, anh đã nắm lấy cổ tay của ông ta rồi vặn ngược lại.
Ông ta tất nhiên không thể nào nghĩ đến tình huống này cho nên tay lập tức bị vặn ra rồi đoản kiếm trong tay cũng lao về hướng Trần Thanh.
Trần Thanh bất đắc dĩ buông tay, nhưng trước khi đi anh vẫn đạp một phát vào ngực ông ta rồi mới lùi lại phía sau hai bước.
Bịch.
Sức mạnh của Trần Thanh lớn như thế nào anh cũng không biết, Phòng Nguyên Vũ bị anh dùng toàn bộ sức lực đạp một phát vào ngực thì bay ra ngoài, rồi hộc ra một ngụm máu.
“Cái này...”
Vốn mọi người vẫn đang xem một cách rất vui vẻ, dù gì trận đánh như thế này cũng rất hiếm có.
Nhưng ngay sau khi nhìn thấy một trong hai người ngang tài ngang sức đột nhiên lại bị hộc máu thì đám người chứng kiến một màn này đều hét lên một cách ngạc nhiên.
Đám người nhà họ Phòng đều bị dọa sợ, họ không ngờ rằng Phòng Nguyên Vũ - thần thánh không gì so được trong lòng họ lại bị người ta đánh đến hộc máu.
Phòng Văn Diệu tức giận nắm chặt tay, khớp xương đều trắng bệch, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.
Phòng Vĩnh Tín vốn không định thực hiện kế hoạch kia nhưng bây giờ nhìn thấy thực lực khủng bố như thế của Trần Thanh thì ông ta biết, sợ rằng thực sự phải thực hiện kế hoạch đó rồi.
“Haha, cảm ơn...”, vào lúc này, điều khiến mọi người khó hiểu hơn nữa chính là Phòng Nguyên Vũ lại đứng lên rồi hướng về phía Trần Thanh mà cười to.
“Haiz, thế mà lại giúp ông ta”, anh dùng thuật xuyên thấu nhìn qua một lượt thì phát hiện trước đây ông ta bị nội thương, đến tận bây giờ vẫn chưa chữa trị triệt để được.
Chỉ là một cước vừa rồi của anh đã giúp ông ta loại bỏ hết khí huyết tích tụ trong người, bây giờ ông ta so với trước đây lại càng thông suốt hơn, điều này chắc chắn không phải là thứ anh muốn.
“Ồ, nếu ông thích được tôi đá như thế thì tôi sẽ đá ông thêm vài phát nữa vậy”, Trần Thanh ghét nhất bộ dạng đạt được món hời còn khoe mẽ này của ông ta.
Anh lập tức hét lên một tiếng rồi xông về phía Phòng Nguyên Vũ.
Hai người lại quấn vào nhau một lần nữa, chỉ là người đã nhìn rõ được kiếm pháp của Phòng Nguyên Vũ là Trần Thanh cảm thấy không thoải mái.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!