Chương 299: Cỏ Băng Tâm
"Được, các cô đã nghĩ kỹ rồi thì tôi sẽ đưa các cô một quyển bí tịch. Các cô đọc nó trước, các huyệt vị trên cơ thể người cũng phải học thuộc lòng, sau đó nhớ thật kỹ", thấy hai người bọn họ đều kiên định như thế, anh bèn lấy giấy bút ra để viết bí tịch.
Còn về tranh minh họa huyệt vị cơ thể người, tất nhiên là Giang Tử Phong đã chuẩn bị rồi, bởi vì Trần Thanh đã dặn cậu ta từ trước.
"Đại ca, em đã nhớ hết các huyệt vị rồi, có phải em sẽ được bắt đầu trước không?", Giang Tử Phong vã lắm rồi, dù sao cậu ấy cũng đã nói trước với Trần Thanh là mình muốn tu luyện, vậy nên cũng đã chuẩn bị rất sẵn sàng về phương diện này.
"Được, đây là bí tịch của cậu, cậu xem thử trước đi, tôi sẽ dạy cậu tu luyện một lần, sau đó cậu tự cảm nhận chân khí. Đến khi cảm nhận được chân khí là cậu tự tu luyện được rồi", Trần Thanh gật đầu, anh đưa quyển bí tịch đã viết xong cho cậu ấy, để cậu ấy làm quen với tuyến đường vận chuyển chân khí.
"Đại ca, em học thuộc hết rồi", chỉ một lát sau, Giang Tử Phong đã gấp bí tịch lại, nói với vẻ tự tin.
"Nhanh thế hả!", Trần Thanh không khỏi trầm trồ, không ngờ trí nhớ của Giang Tử Phong lại tốt đến thế.
"Hê hê, đương nhiên rồi, hồi xưa đi học lần nào em cũng đạt hạng nhất đó, sau này chán chẳng muốn giành hạng nhất nữa luôn", Giang Tử Phong đắc ý nói.
"Nếu cậu thuộc rồi thì chúng ta bắt đầu trước đi, tôi sẽ dùng chân khí để dạy cậu vận hành một vòng trước", Trần Thanh gật đầu, túm lấy tay của Giang Tử Phong rồi truyền một tia chân khí vào người cậu ta.
Anh chỉ truyền một tia thôi, nếu không với kinh mạch chưa từng tu luyện của Giang Tử Phong, chắc chắn là cậu ấy sẽ không chịu nổi.
Trần Thanh dùng chân khí dạy Giang Tử Phong vận hành một vòng, sau đó rút tay về.
"Cậu hãy nghĩ lại tuyến đường vận hành mà tôi vừa dạy cậu, sau đó thử xem có thể cảm nhận được chân khí không", Trần Thanh nói với Giang Tử Phong, anh khá chờ mong vào những gì cậu ấy làm được.
Giang Tử Phong không trả lời, mà chỉ nhắm mắt lại cảm nhận.
Trần Thanh không chờ cậu ấy, mà là viết bí tịch cho Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ. Trong đầu anh có rất nhiều công pháp tu luyện, bèn lựa ra một bộ phù hợp với con gái.
"Em... Em cảm nhận được rồi", Trần Thanh vừa viết xong bộ công pháp ấy thì Giang Tử Phong đã kích động hô to.
Nghe thấy câu nói của Giang Tử Phong, Trần Thanh cũng kích động không kém. Anh dịch chuyển tới bên cạnh Giang Tử Phong, cầm lấy tay cậu ấy rồi thử cảm nhận.
Khi cảm nhận được một tia chân khí tồn tại trong cơ thể Giang Tử Phong, Trần Thanh không khỏi ngạc nhiên.
Anh hoàn toàn không ngờ là thiên phú tu luyện của Giang Tử Phong lại tốt đến thế, còn chưa tới mười lăm phút nữa!
Phải biết rằng lúc trước anh cũng dùng mười lăm phút để cảm nhận chân khí, ông già nói anh là thiên tài tu luyện, trăm năm khó gặp một lần, không ngờ Giang Tử Phong cũng giống như anh.
Xem ra anh thu nhận thằng đàn em này là đúng rồi.
"Khá đó, cảm nhận được chân khí rồi thì mau chóng tu luyện đi. Nhớ lấy, nếu không chịu nổi thì phải dừng lại ngay, con đường tu luyện không thể vội vàng được", Trần Thanh không nhịn được dặn dò, đây cũng là lời dặn của ông già với anh lúc trước.
"Vâng, đại ca!", nghe thấy câu ấy, Giang Tử Phong vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khoanh chân ngồi tu luyện trên mặt đất.
Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong, anh bắt đầu hiểu ra một chút rồi, linh khí ở đây rất đậm dặc, cảm nhận được nhanh như thế cũng là điều bình thường.
Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ ở bên cạnh nghe thấy những gì mà Giang Tử Phong nói, trong mắt bọn họ lập tức hiện lên nét hâm mộ.
Giang Tử Phong coi như chính thức được tu luyện rồi, còn bọn họ thì vẫn ở đây học thuộc các huyệt vị trên cơ thể người, ngoài ra thì còn học cả bí tịch tu luyện nữa.
Thế nhưng bọn họ không hề nản chí, âm thầm hạ quyết tâm cố gắng hơn nữa.
"Được rồi, các cô cũng học thuộc bí tịch đi, ngày mai tôi sẽ tới kiểm tra, nếu đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ dạy các cô tu luyện", Trần Thanh đang mong nhớ Nam Cung Yến, tất nhiên là anh không muốn tốn thời gian ở đây.
"Ừm", Dương Lệ không biết tổng giám đốc Nam Cung Yến của công ty bọn họ là vợ của Trần Thanh, vậy nên không nghĩ gì nhiều.
Nhưng Từ Tịnh Nhã thì lại biết, vậy nên cũng biết là Trần Thanh muốn đi tìm Nam Cung Yến, chuyện ấy khiến cô ta bỗng thấy xót xa, đây là cảm giác ghen tuông sao?
Trần Thanh không thể biết được điều đó, lúc này anh đang huýt sáo, tươi cười lái xe về phía biệt thự của Nam Cung Yến.
Với tốc độ xe của Trần Thanh, chưa tới hai mươi phút là anh đã tới biệt thự. Nhìn ánh đèn dịu nhẹ tỏa ra từ trong biệt thự, trên mặt anh hiện lên nụ cười hạnh phúc.
"Anh Thanh, anh về rồi à?", nhìn thấy Trần Thanh lái xe vào, đám Đường Võ bước ra đón.
"Mấy anh em vất vả rồi", nhìn thấy đám Đường Võ ở đây, Trần Thanh nói với bọn họ.
"Anh Thanh, không có gì vất vả hết, khoảng thời gian qua anh không ở đây, tổng giám đốc quạo lắm, anh cẩn thận nhé", Đường Võ xua tay, sau đó nhỏ giọng nói.
"Ồ? Được, các cậu đi nghỉ ngơi trước đi, có tôi ở đây, không xảy ra chuyện gì được đâu", Trần Thanh bỗng nghĩ tới ánh mắt mà anh cảm nhận được lúc ở sân bay.
"Được, vậy bọn em đi nghỉ ngơi đây", Đường Võ lập tức đáp lời, gọi đám người của đội vệ sĩ đi khỏi đó.
Trần Thanh mở cửa vào nhà nhưng không thấy Nam Cung Yến ở tầng một, chắc là đang ở phòng cô trên tầng hai rồi.
"Ngốc thế nhỉ, không mua quà cáp gì cả", Trần Thanh vỗ trán, cảm thấy tự trách chính mình.
Nhưng đã lỡ rồi thì anh cũng không thể ra ngoài độc nữa, đành phải lôi cái va ly lớn trong xe ra, trong đó toàn là báu vật xịn xò thôi.
"Phải rồi, có thể chế tạo thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt cho cô ấy làm quà", nhìn cái va ly trong tay mình, đôi mắt của Trần Thanh sáng rực lên, thế là anh nhanh chóng về phòng mình.
Dược liệu cần để điều chế Tẩy Tủy Phạt Cốt thì đã có sẵn rồi, chỉ không dễ làm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!