Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

“Có chuyện như thế sao? Lại có người dám diễu võ dương oai ở địa bàn của cậu chủ Tất, xem ra đúng là không biết trời cao đấy dày”, A Hổ nghe được lời nói của Tất Văn Bách thì hùng hổ nói: “Cậu chủ Tất, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết hắn, chỉ là không biết cậu muốn tôi trừng trị hắn đến mức nào?”

A Hổ tự tin ngời ngời, trong suy nghĩ của anh ta, trên cái đất Nam Hải này số người có thể đánh bại anh ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Huống hồ, Tất Văn Bách còn coi trọng mình như thế, bây giờ chỉ làm giúp hắn một chuyển cỏn con thì cũng chẳng mất gì.

Tất Văn Bách lạnh lùng nói: “Dám gây chuyện ở chỗ của em, đánh gãy chân tay hắn là được rồi”.

“Không thành vấn đề”.

A Hổ nói xong liền đi về phía đám đông đang đứng.

Tất Văn Bách đi theo ngay phía sau anh ta.

Đi xuyên qua đám người, Tất Văn Bách chỉ thẳng vào Trần Thanh nói: “Anh Hổ, chính là hắn ta, hắn là cái tên không biết trời cao đất dày”.

Tất Văn Bách nói xong thì có rất nhiều người đều nhìn về phía này, có vài người nhìn thấy A Hổ, họ đều cho rằng lần này Trần Thanh xong rồi, A Hổ là ai cơ chứ, ở cái đất Nam Hải này không ít người đều đã từng nghe qua danh tính của anh ta.

“Người bên cạnh ông cụ Cố”.

“Nghe nói anh ta là một cao thủ”.

“Tên bảo vệ quèn kia lần này toang rồi”.

Đám người bên cạnh nhao nhao nói.

Nam Cung Yến nghe thấy vậy lập tức cảm thấy căng thẳng.

“Dừng tay lại cho tôi”.

A Hổ nhìn thấy cảnh Trần Thanh giữ chặt đầu Phùng Nhân bắt ăn đống đồ rơi dưới đất thì nói một cách tức giận.

A Hổ vừa hét xong thì Trần Thanh liền quay lại nhìn anh ta.

Sau khi A Hổ nhìn thấy người đó là Trần Thanh thì sững người ngay lập tức.

“Anh Hổ, anh giúp em trừng trị cái tên không biết trời cao đất dày này đi”.

Tất Văn Bách chỉ vào Trần Thanh và mắng: “Tên tạp chủng này, hôm nay mày chết chắc rồi”.

“Thế sao?”, Trần Thanh cười.

“Cậu câm mồm cho tôi!”

A Hổ đột nhiên cắn răng nói.

“Nghe rõ chưa, câm mồm!”, Tất Văn Bách nói một cách đắc ý: “Chút nữa thôi thì ngay cả miệng của mày cũng bị đánh cho không mở ra được nữa đâu”.

“Tôi bảo cậu câm mồm”.

A Hổ nói một cách lạnh lùng.

A Hổ vừa nói xong thì Tất Văn Bách giật mình.

“Anh Hổ, đây là...?”

Tất Văn Bách quay đầu lại thì thấy khuôn mặt bừng bừng lửa giận của A Hổ đang nhìn mình chằm chằm, hắn không thể nào hiểu được.

“Cậu có tư cách gì mà dám nói chuyện với cậu Trần như vậy”, A Hổ lại nói với Tất Văn Bách: “Cậu còn dám mắng cậu Trần thêm câu nào nữa thì ông đây sẽ đánh chết cậu”.

Hả!

A Hổ chỉ thẳng vào Tất Văn Bách mà mắng, tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này đều không thể nào tin được.

Ngay cả Tất Văn Bách cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, A Hổ là do hắn ta mời đến giúp đỡ, sao bây giờ lại quay sang mắng hắn rồi?

A Hổ còn gọi hắn ta là cậu Trần?

Mọi người ở đây đều nghĩ có phải là mình nghe nhầm rồi không!

Một người có tiếng như A Hổ đây lại gọi tên bảo vệ quèn kia là cậu Trần, đúng là chuyện xưa nay chưa từng thấy.

Bọn họ đều ngạc nhiên quá đỗi, A Hổ bước nhanh về phía Trần Thanh rồi nói một cách kính cẩn: “Cậu Trần, anh có sao không? Bọn họ không làm anh bị thương chứ? Nếu họ dám làm anh bị thương thì cứ nói cho tôi biết. A Hổ tôi tuyệt đối không tha cho họ”.

A Hổ nói chuyện với Trần Thanh một cách kính cẩn như vậy thực sự khiến mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.

Đến lúc này, ngay cả Nam Cung Yến cũng không thể tin vào những gì mình nhìn thấy trước mặt. Trước đây khi Hồ Lục gia gọi Trần Thanh là cậu Trần thì cô đã cảm thấy không thể nào tin được rồi.

Bây giờ A Hổ nhìn thấy Trần Thanh cũng kính cẩn gọi là cậu Trần, cô lại càng không thể nào hiểu được.

Không chỉ mình cô không hiểu được mà tất cả những người ở đây đều như vậy.

Nhưng không hiểu là không hiểu, dù gì thì tất cả mọi người ở đây cũng nhìn ra được sự kính cẩn của A Hổ dành cho Trần Thanh không thể nào là giả được.

“Haha, cũng không có gì đâu, chỉ là tên mập chết tiệt này muốn hãm hại tôi, lại còn muốn tôi ăn sạch đống đồ dưới đất, tôi không vừa mắt hắn ta nên chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút thôi”, Trần Thanh nói một cách nhẹ nhàng.

A Hổ nghe được lời nói của Trần Thanh thì hét lên một cách phẫn nộ: “Lại có chuyện như vậy sao? Cậu Trần, anh cứ yên tâm, bây giờ tôi lập tức mời Cố lão đến đây lấy lại công bằng cho anh.

A!

A Hổ nói thế lại khiến cho đám người ở đó ngạc nhiên.

Chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà lại định mời Cố lão đến đây.

Chẳng hợp lý gì cả. Chuyện này e rằng Cố lão cũng lười để ý đến.

Lúc này Trần Thanh lại cười khẩy: “Không cần Cố lão phải đến đây đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”.

“Cậu Trần, tôi cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ, tôi hiểu rõ đám cậu ấm này khốn nạn thế nào, thế mà bọn họ lại dám đối xử với anh như vậy, tất nhiên phải mời Cố lão qua đây lấy lại công bằng cho anh rồi”, A Hổ nghiêm túc nói: “Anh đợi chút, tôi phải ra ngoài gọi điện thoại thông báo cho Cố lão”.

A Hổ vừa nói xong liền bước nhanh ra ngoài, khi đi qua Tất Văn Bách còn cảnh cáo hắn: “Tất Văn Bách, nếu cậu Trần xảy ra chuyện gì thì đừng có trách tôi ra tay với cậu”.

Nói xong A Hổ lập tức đi ra ngoài, anh ta muốn tìm một nơi yên tĩnh để gọi điện thông báo cho Cố lão.

Thực sự Trần Thanh cảm thấy không cần thiết, nhưng mà A Hổ lại cảm thấy rất cần thiết.

A Hổ hiểu rõ đám người Phùng Nhân này, chắc chắn là bọn hắn muốn trả đũa Trần Thanh.

Nhưng nếu mời Cố lão đến đây thì kết quả chắc chắn sẽ khác.

Hơn nữa, Trần Thanh là ân nhân của Cố lão, nếu chuyện này không nói cho ông biết thì đến khi ông cụ biết chắc chắn sẽ trách anh, cân nhắc kĩ, A Hổ cảm thấy cần thiết phải thông báo cho Cố lão.

Đợi sau khi A Hổ đi ra ngoài rồi, đám người ở đây vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau.

Họ vẫn chưa thể nào hồi hồn lại được.

“Anh Tất, Cố lão đến rồi, làm sao bây giờ?”

“Cố lão thực sự sẽ đến đây ra mặt thay cho một tên bảo vệ quèn sao?”

Đám người xung quanh Tất Văn Bách đều tỏ ra lo lắng sợ sệt.

Tất Văn Bách trả lời lại một cách lạnh lùng: “Các người đừng tự mình dọa mình nữa, ông ấy còn đang nghỉ ngơi, trong lúc ông ấy nghỉ ngơi thì không ai có thể làm phiền được, tôi thấy A Hổ chỉ là quen biết tên đó và muốn giúp hắn chối bỏ trách nhiệm mà thôi”.

Nghe Tất Văn Bách nói vậy, đám người xung quanh đều gật đầu đồng ý.

Bọn hắn cũng từng nghe nói, trước đây cũng có một người quyền cao chức trọng nửa đêm muốn đến thăm Cố lão, nhưng Cố lão nghỉ ngơi đúng giờ, trực tiếp đóng cửa không tiếp khách.

Người quyền cao chức trọng đó còn không có cách nào gặp được Cố lão. Huống hồ lại còn muốn ông cụ đến đây chỉ vì một tên bảo vệ quèn.

Đúng như lời A Hổ nói, khi anh ta gọi điện đến cho quản gia thì đã bị mắng một trận.

Nhưng A Hổ vẫn nói với quản gia một cách chắc chắn: “Quản gia, ông thông báo cho Cố lão một tiếng, thực sự có một chuyện rất gấp, nếu để xảy ra chuyện gì thì mình tôi không thể nào gánh được”.

“A Hổ, không phải tôi không muốn giúp cậu, cậu biết quy tắc của Cố lão rồi mà, sau mười giờ mà có ai dám làm phiền ông cụ nghỉ ngơi thì chính là tội lớn tày trời”, quản gia khó xử nói.

“Tôi biết, nhưng chuyện này thực sự rất quan trọng, ông chỉ cần nói với Cố lão là có liên quan đến cậu Trần là được”.

A Hổ vẫn nói một cách chắc chắn.

“Được, để tôi thông báo cho Cố lão giúp cậu”, quản gia biết A Hổ không phải là người dễ bị kích động, nếu thực sự không có chuyện lớn thì cậu chắc chắn cũng không dám ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Cố lão.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận