Sáng hôm sau, Trần Thanh thức dậy ra ngoài rèn luyện một chút, sau đó anh nhìn thấy Nam Cung Yến đã ở trong nhà bếp từ lúc nào, bên trong còn bay ra một mùi thơm hấp dẫn.
"Wow... thơm quá đi mất, vợ đang làm món gì ngon thế?", khuôn mặt Trần Thanh tràn đầy vui vẻ cùng hạnh phúc sáp lại hỏi.
"Làm đồ ăn sáng chứ làm gì nữa?", Nam Cung Yến xoay đầu lại nói một cách lạnh lùng.
"Em là vợ anh hả? Sao có thể như thế chứ?", khi nhìn thấy dáng vẻ của Nam Cung Yến, tức thì Trần Thanh muốn rớt nước miếng.
Dáng người uyển chuyển mặc tạp về, dù vẻ ngoài không có thay đổi lớn nhưng vẫn mang lại một khí chất quyến rũ, làm cho người khác không dám nhìn chằm chằm, lại thêm làn da trắng nõn kia, nhất định là đẳng cấp nữ thần hoàn mỹ.
Trần Thanh xít lại gần thì lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mà anh chắc chắn rằng mùi này không phải là mùi đồ ăn.
"Vợ à, em dùng nước hoa gì vậy? Sao mà thơm thế?", Trần Thanh hít hà mùi hương này một lúc rồi dần dần đến gần Nam Cung Yến, ngây ngất hỏi.
"Nói linh tinh gì vậy? Làm gì có mùi gì đâu, đi ra ngoài nhanh đi, đồ ăn sắp xong hết rồi", Nam Cung Yến bị Trần Thanh sáp lại gần, cổ và hai tai cô đột nhiên đỏ bừng, vội vã đẩy anh ra khỏi nhà bếp rồi đóng sầm cửa lại.
"Đúng là anh ngửi thấy thoang thoảng mà, mùi này thơm lắm", Trần Thanh còn chưa từ bỏ mà kêu lên.
"Đúng là đầu gỗ mà", vẻ mặt Nam Cung Yến tràn ngập oán giận.
Sau khi uống thuốc mà Trần Thanh đưa, cô cảm thấy cơ thể mình bỗng dưng nhẹ nhàng hẳn ra, giống như được trở lại hồi còn cắp sách đến trường, vô tư hồn nhiên, khi ấy chẳng có bất kỳ áp lực nào, bất kể là thể xác hay là tinh thần, cô đều cảm thấy tươi trẻ hơn.
Lúc này, cô mới chợt nhận ra hàm ý trong câu nói của Trần Thanh tối qua, cơ thể cô cứ như được hồi xuân vậy.
Không những chỉ như thế, giấc ngủ đêm qua vô cùng ngon, sáng hôm sau cô lại ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng, mà mùi này không giống với mùi nước hoa, mùi hương vô cùng trong trẻo, mang lại cho người khác một cảm giác tươi mát khi ngửi thấy nó.
Hơn hết, quan trọng nhất là cô lại bất cẩn bóp nát ly nước nhà mình, mà những mảnh vỡ thuỷ tinh lại không hề làm cô trầy xước chút nào cả.
Điều này lại càng làm cho Nam Cung Yến hoảng sợ hơn, cô biết, loại thuốc mà Trần Thanh đưa cho cô e rằng không đơn thuần chỉ là thuốc bình thường.
Phải hơn một tiếng sau cô mới khống chế được sức lực của mình, trong khoảng thời gian đó, cô đã bóp hư một cái điện thoại, vặn hư một cái chốt cửa, còn làm gãy cả cây son mà cô yêu thích nhất.
Chuyện này làm cho Nam Cung Yến vừa yêu vừa hận Trần Thanh.
Vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn của mình, thế nên mới sáng sớm đã nấu đồ ăn sáng cho Trần Thanh.
"Vợ ơi, vất vả cho em quá", Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến bưng đồ ăn ra thì vội vã đón nhận.
"Tôi làm cho tôi, tiện tay làm nhiều một chút, anh thích ăn thì ăn", Nam Cung Yến vẫn tặng Trần Thanh một vẻ mặt khó chịu, nói rồi tiếp tục ăn.
"Chao ôi, thế á, vậy thì cũng cảm ơn “cái nóc nhà” của anh nhá", Trần Thanh chẳng mảy may để ý lời cô, nhanh tay cầm lên một cái sandwich ăn như chết đói lâu năm.
"Ừm, sandwich vợ làm ăn ngon quá, còn ngon hơn đầu bếp của mấy nhà hàng cao cấp nữa", Trần Thanh vừa ăn vừa ỉ ôi khen ngợi.
"Ăn nhanh đi, đống đồ ăn này cũng không làm anh im lặng được à", nghe Trần Thanh khen ngợi, trong lòng Nam Cung Yến lại cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng.
Sau khi ăn uống xong, Trần Thanh và Nam Cung Yến cùng nhau ra cửa, vừa khéo bắt gặp Đường Võ, Nam Cung Yến nói với Đường Võ: "Đội trưởng Đường, chốt cửa nhà tôi bị hư rồi, anh tìm người sửa hộ tôi, làm phiền anh nhé".
"Có gì đâu chứ, tổng giám đốc yên tâm, lát nữa tôi sẽ gọi người đến sửa", nghe Nam Cung Yến dặn dò, Đường Võ vội nói.
"Được rồi, mấy cậu đi làm việc của mình đi, hôm nay tôi đưa vợ đi làm", Trần Thanh cũng không muốn có một đám người tò tò theo bọn họ, đây còn không phải là một đám kỳ đà cản mũi sao.
"Ok, anh Thanh, hai người đi thong thả", nghe Trần Thanh nói, Đường Võ lập tức gật đầu, nhanh chóng lái xe đến mời Trần Thanh và Nam Cung Yến ngồi vào.
"Đến trung tâm mua sắm Hải Thượng đi", sau khi lên xe Nam Cung Yến tức giận nói với Trần Thanh.
"Không đến công ty à?", Trần Thanh thắc mắc hỏi.
"Chẳng lẽ anh không phát hiện hôm nay tôi thiếu cái gì sao?", Nam Cung Yến liếc Trần Thanh, lạnh giọng nói.
"Đâu có, rất xinh đẹp mà", Trần Thanh càng nghi hoặc, hoàn toàn chẳng hiểu ý Nam Cung Yến là gì.
"Hứ, lái xe đi", Nam Cung Yến cắn răng nghiến lợi nói.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nam Cung Yến, Trần Thanh càng ù ù cạc cạc, nhưng cũng không dám lắm lời nữa, vội vã lái xe đưa "cái nóc nhà" tới trung tâm mua sắm Thượng Hải.
Đến nơi, Trần Thanh hiển nhiên biến thành cái giá treo đồ, cùng với "cái nóc nhà" đi shopping.
Bước đến một cửa hàng hiệu chuyên bán son môi nổi tiếng quốc tế, phút chốc đôi mắt Nam Cung Yến sáng rực, nhanh chóng đi vào.
"Chào mừng quý khách, mời cô xem dòng son mới của cửa hàng chúng tôi", nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy Nam Cung Yến lập tức mừng rỡ, nhanh chóng tiếp đón.
Làm một nhân viên bán hàng, đương nhiên sẽ có mắt nhìn, chỉ cần vừa liếc qua liền biết, quý cô này là người giàu có biết thưởng thức, mà người đàn ông đi theo sau cô, mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng quần áo chỉ là hàng thường, làm cô ta thẳng thắn gạt qua một bên.
Nam Cung Yến bỏ mặc Trần Thanh, chọn tới chọn lui.
"Vợ ơi, em thích cái gì cứ lấy, để anh trả cho", nhìn thấy vẻ mặt say mê lựa chọn của Nam Cung Yến, lúc này Trần Thanh bèn đến cạnh thì thầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!