Chương 317: Đừng có ý đồ nói dối
Đây là một nơi tồi tàn, toàn những căn nhà cũ rích, cách đó không xa là một tòa văn phòng khang trang, những người ra vào nơi đó đều là kiểu người thành phố ăn mặc chỉnh tề.
"Không cần, nói vị trí cho tôi đi, để tôi tự vào", Trần Thanh từ chối thẳng thừng, dù sao Hứa Thiệu Phong cũng chỉ là một thương nhân, không có sức chiến đấu gì cả, nếu đối phương đông người thì e rằng anh sẽ không rảnh mà đảm bảo sự an toàn cho hắn.
"Chuyện đó... Thôi được rồi, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi nhé, tôi sẽ gọi người tới giúp", Hứa Thiệu Phong gật đầu, hắn biết, dù hắn có đi cùng thì cũng chỉ làm vướng tay vướng chân Trần Thanh mà thôi, không những không giúp được gì mà còn làm liên lụy đến anh nữa.
Thế là Hứa Thiệu Phong nói vị trí cụ thể cho Trần Thanh, Trần Thanh đi thẳng tới phương hướng đó.
Anh ăn mặc rất bình thường, không khác những người ở đây là bao, chỉ có điều nước da anh quá đẹp nên không phù hợp với nơi này cho lắm.
Thế nhưng, không ai chú ý tới anh khi anh vào trong đó.
Dựa theo phương hướng mà Hứa Thiệu Phong chỉ, Trần Thanh nhanh chóng tới nơi cần tìm. Anh dùng mắt nhìn xuyên thấu, rốt cuộc cũng phát hiện ra một nơi khác thường.
Đó là một căn nhà ngói cũ nát, nếu anh không có mắt xuyên thấu thì không thể phát hiện ra tình hình trong đó được.
Một người đàn ông ăn mặc rách rưới đang phơi nắng trong sân, trông thì chẳng khác gì những cư dân ở đây.
Nhưng hiện giờ đang là cuối hè, tuy rằng không quá nóng, nhưng cũng không phải lúc để phơi nắng.
Mắt xuyên thấu đảo quanh một lượt, Trần Thanh phát hiện ra đúng là căn nhà này có điều bất thường, trong đó có một cái hộp hình chữ nhật, đựng một cây súng bắn tỉa đã được tháo ra rồi.
Khi đã xác định được thân phận của đối phương, Trần Thanh leo tường vào trong.
Người đàn ông đang nằm phơi nắng trên ghế phản ứng rất nhanh nhạy. Ngay khi Trần Thanh nhảy từ trên tường xuống, gã lập tức lăn xuống ghế, một cây súng lục xuất hiện trong tay, xả đạn về phía Trần Thanh.
Không cần biết kết quả thế nào, người đàn ông đó lại lấy ra một quả lựu đạn, giật dây rồi ném về phía anh.
Sau khi làm xong những chuyện đó, người đàn ông ấy nhanh chóng chạy vào phòng.
Dù sao thì đối với một tay súng bắn tỉa, súng bắn tỉa là sinh mạng thứ hai của bọn họ, có súng thì bọn họ mới không sợ gì cả.
Nhưng điều khiến gã cảm thấy nghi hoặc là sau khi gã vào nhà, ngoài tiếng lựu đạn nổ ra thì bên ngoài không còn tiếng động gì nữa.
Chẳng lẽ tên đó đã bị lựu đạn hoặc là súng lục của gã xử lý rồi hả?
Nhưng tay súng bắn tỉa rất cẩn thận, gã không có hành động gì bộp chộp, mà là nhanh chóng lắp ráp súng bắn tỉa, sau đó mở cửa ra, chuẩn bị lên mái nhà.
"Mày định đi đâu?", ngay lúc gã định leo lên mái nhà, một giọng nói cợt nhả vang lên.
Tay súng bắn tỉa nhanh chóng xoay người lại, bắn bừa một phát về phía đã phát ra tiếng nói, sau đó lại leo lên mái nhà.
"Đúng là một tên phiền phức", Trần Thanh bỗng bật người lên, đạp tay súng bắn tỉa xuống dưới, sau đó giẫm chân lên lồng ngực gã, chân còn lại thì đá bay cây súng bắn tỉa của gã đi.
"Chúng ta tâm sự chứ nhỉ?", Trần Thanh nhìn khắp người gã một lượt, tịch thu vũ khí và tất cả những thứ mà gã có thể dùng để tự sát lại.
"Giết tao đi!", tay súng bắn tỉa đó bày ra vẻ mặt lạnh lùng, sẵn sàng đón nhận cái chết.
"Giết mày thì có gì khó? Nhưng đến lúc tao cho mày chết thì mày mới được chết! Tao là thần y đó, cũng có nghĩa là dù mày tự sát bằng cách nào thì tao cũng sẽ cứu được", Trần Thanh tươi cười nhìn tay súng bắn tỉa này.
Trông tay súng bắn tỉa này thực sự rất bình thường, nếu hòa vào đám đông thì có lẽ người ta sẽ không nhìn gã đến lần thứ hai. Nhưng Trần Thanh biết, càng là những người như vậy thì lại càng đáng sợ.
Một người trông rất bình thường mà ra tay thì người ta sẽ không phòng bị, tỉ lệ thành công cũng cao hơn.
"Nói đi, chúng mày là ai? Vì sao lại muốn giết vợ tao?", Trần Thanh không vòng vo gì hết, anh trực tiếp hỏi luôn.
"Mày sai rồi, người mà bọn tao muốn giết không phải là Nam Cung Yến, mà là mày", nghe vậy, đôi mắt của tên sát thủ lóe lên, sau đó mở miệng nói.
"Ha ha, được, vậy cứ coi như là muốn giết tao đi, thế thì vì sao chúng mày lại muốn giết tao?", Trần Thanh cười ha ha, anh không tranh cãi gì cả, chỉ tiếp tục đưa ra câu hỏi.
"Đương nhiên là bởi vì có người phát lệnh truy nã mày trên Dark web, vậy nên bọn tao mới nhận nhiệm vụ này, nhưng bọn tao không hề biết tin tức về chủ thuê", trông tay súng bắn tỉa ấy có vẻ rất phối hợp, hỏi câu nào là gã trả lời câu đó.
"Haizz, nếu mày ngoan ngoãn phối hợp thì có thể tao sẽ cho mày ra đi thanh thản, tiếc là mày không được thành thật cho lắm", Trần Thanh thở dài một tiếng, không đợi tay súng bắn tỉa biện giải điều gì, anh đã rút kim bạc ra đâm vào nhiều vị trí trên người gã.
"Ợ...", lúc đầu tay súng bắn tỉa rất khinh thường khi thấy Trần Thanh dùng kim bạc để đối phó với mình. Ngay cả cực hình gã còn không sợ, lẽ nào lại sợ mấy cây kim hay sao?
Nhưng rồi gã nhanh chóng rút lại suy nghĩ ấy. Cơn đau quằn quại truyền tới từ khắp các bộ phận trên cơ thể, không những đau mà còn ngứa, khiến gã không nhịn được giơ tay gãi.
Nhưng ngón tay gã mới đụng vào làn da thì cơn đau kịch liệt đã truyền tới, khiến gã muốn ngất xỉu luôn cho rồi.
"Ợ... Hự...", gã muốn hô lên để xoa dịu cơn đau, nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào, chỉ có tiếng thở hổn hển.
Trần Thanh cứ thế lạnh lùng nhìn gã, trong mắt không có một cảm xúc nào khác.
Dám ám sát vợ anh thì phải hứng chịu hậu quả.
Nếu đêm ấy anh không ở đó thì có thể lũ người này đã thành công rồi.
"Chịu nói rồi à?", nhìn thấy ánh mắt cầu xin của tay súng bắn tỉa, Trần Thanh không giải trừ cơn đau cho gã ngay, mà là để gã chịu đau thêm hai phút nữa rồi mới rút kim ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!