"Trần Thanh, cậu còn muốn nói gì không?"
Lúc này, Cố Kiến Trung lại hỏi Trần Thanh.
"Không có", Trần Thanh cười nói.
"Nếu còn chuyện gì, cậu đừng ngại nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết", Cố Kiến Trung vẫn nói một cách dõng dạc.
"À, nhớ ra rồi, đúng là tôi còn một chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ", lúc này, Trần Thanh như chợt nhớ ra gì đó rồi cười nói.
Đám người Tất Văn Bách nghe thấy Trần Thanh nói thế, không kiềm được đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Bọn họ lo rằng Trần Thanh sẽ bảo ông cụ Cố xử lý bọn họ.
"Haha, ông cụ Cố à, thật ra chuyện là như vậy, bởi vì tổng giám đốc Nam Cung nhà tôi đắc tội với đám người này, việc làm ăn có lẽ sẽ bị thiệt hại không ít, nếu như ông cụ Cố ông có mối làm ăn nào thích hợp, có thể giới thiệu cho tổng giám đốc Nam Cung nhà tôi không", Trần Thanh cười nói: "Dẫu sao nếu để cô ấy thiệt thòi, tôi cũng cảm thấy áy náy".
Nam Cung Yến nghe Trần Thanh nói thế, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên.
Ở đất Nam Hải này, những mối làm ăn với nhà họ Cố thì chắc chắn đều là mối lớn, tuy nhiên muốn làm ăn với nhà họ Cố thì không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu là tập đoàn thông thường thì nhà họ Cố sẽ không thèm để vào mắt.
"Haha, tôi còn tưởng chuyện gì to tát, thì ra là chuyện cỏn con này, không thành vấn đề..."
Ông cụ Cố sảng khoái đồng ý.
"Văn Bách, sắp xếp cho chúng tôi một phòng VIP để bàn việc làm ăn", Ông cụ Cố lại nói.
"Dạ!"
Tất Văn Bách trả lời.
Nhưng lúc này Tất Văn Bách lại ganh tị muốn chết, không biết là nhà họ Tất phải trả giá biết bao nhiêu mới có thể ngồi xuống bàn bạc chuyện làm ăn với nhà họ Cố.
Hôm nay, Trần Thanh chỉ nói một câu mà Nam Cung Yến đã được bàn chuyện làm ăn với nhà họ Cố.
Chuyện này quả thật càng làm hắn tức đến lộn gan lộn ruột mà.
Kỳ thật không chỉ có Tất Văn Bách ganh tị, những người còn lại cũng không ngoại lệ.
Bọn họ cứ tưởng trải qua chuyện tối nay, sau này tập đoàn của Nam Cung Yến sẽ khó mà làm ăn ở đất Nam Hải, họ còn tính sẽ làm lơ cô ấy luôn.
Nay chỉ vì một câu nói của Trần Thanh mà sống lại từ cõi chết, sau này bọn họ còn phải chủ động lấy lòng tập đoàn nhà Nam Cung đấy chứ.
Tên bảo vệ quèn này cũng thần thánh quá đi mất.
Dĩ nhiên, nếu như họ biết trước Cố Kiến Trung sảng khoái đồng ý như vậy thì họ sẽ lôi kéo nịnh hót Trần Thanh rồi, không chỉ thế, e rằng sẽ kinh ngạc đến há hốc mồm luôn đó.
Cố Kiến Trung nhìn ra quan hệ của Trần Thanh và Nam Cung Yến không đơn giản, chỉ cần giữ quan hệ tốt với Nam Cung Yến, sau này nhất định mối quan hệ của ông với Trần Thanh cũng tốt theo.
Tất Văn Bách lập tức dẫn đường sắp xếp một phòng VIP cho đám người ông cụ Cố.
"Trần Thanh, chuyện này là thật sao?"
Nam Cung Yến theo sau lưng Trần Thanh, cô cũng có chút khó tin.
Cảm giác giống như là bị dồn vào đường cùng rồi tìm thấy lối thoát vậy.
"Dĩ nhiên là thật rồi, ông cụ Cố cũng không phải là người nói không giữ lời", Trần Thanh ung dung cười nói.
"Tôi vẫn cảm thấy khó tin quá", Nam Cung Yến nói khẽ.
Vừa đi vào trong phòng VIP, ông cụ Cố lập tức mời hai người Trần Thanh ngồi xuống.
Sau khi Cố Kiến Trung trò chuyện với Trần Thanh vài câu, ông quay sang nhắc đến chuyện hợp tác với Nam Cung Yến.
Về chuyện làm ăn, Trần Thanh không mấy hứng thú nên đã tìm cớ rời đi.
Trần Thanh bước ra khỏi phòng VIP, dường như anh vẫn còn nhớ những món ăn ngon trong phòng tổ chức tiệc rượu.
Vừa rồi còn chưa ăn no.
Bây giờ anh muốn quay lại đó chén một bữa no nê mới thôi.
Chẳng may, lúc Trần Thanh quay lại phòng tiệc thì tiệc rượu đã kết thúc, tất cả đồ ăn đều đã bị dọn sạch rồi.
Ngược lại có một đám đông ồn ào vây quanh một cái bàn lớn ở giữa sảnh.
"Kim Hoa, cậu chủ Tất thật may mắn, lại bốc được Kim Hoa"
"Tối nay cậu chủ Tất phát tài rồi".
Nghe được tiếng hô hoán của mấy người này, Trần Thanh đã đoán được là bọn họ đang vây xem chơi Trác Kim Hoa rồi.
Trần Thanh nghĩ chắc là mấy người Nam Cung Yến cũng không bàn xong việc nhanh vậy đâu, bèn chen vào hóng hớt một chút.
Vừa chen vào, Trần Thanh liền thấy vẻ mặt hớn hở của Tất Văn Bách đang để cho hai cô gái đẹp bên cạnh giúp hắn gom tiền về.
Trần Thanh nhìn đống tiền khoảng chừng vài triệu trước mặt Tất Văn Bách, liền biết ngay con số cá cược của đám cậu ấm này cũng không nhỏ.
"Giang Tử Phong cậu còn muốn cược nữa không? Mà cậu còn tiền để chơi không đó?"
Lúc này, Tất Văn Bách chỉ vào cậu ấm ngồi đối diện hắn hống hách nói.
Trần Thanh thấy Giang Tử Phong có lẽ nhỏ tuổi hơn Tất Văn Bách một chút, hơn nữa dáng vẻ lại vô cùng thanh tú, nhìn giống như nam chính trong phim Hàn Quốc vậy.
Chỉ là giờ phút này trên trán cậu ta lấm tấm mồ hôi, nét mặt không cam lòng, trên bàn phía cậu ấy cũng chỉ còn mười mấy ngàn thôi, vừa nhìn là biết đã thua không ít.
"Tất Văn Bách anh đừng có đắc ý sớm thế, tôi vẫn còn tiền đây, không chừng một lát tôi lại lật kèo cho xem”, Giang Tử Phong cắn răng nói.
"Haha, cậu thấy cậu lật được được sao?"
Tất Văn Bách lại cười vô cùng đắc ý.
Mấy người đứng bên cạnh cũng cười hùa theo.
"Chia bài tiếp đi, Tất Văn Bách, ván này tôi muốn solo với anh".
Giang Tử Phong cắn răng nói.
"Được thôi".
Tất Văn Bách lại cười nói: "Tôi sẽ cho cậu thua đến cái quần lót cũng không còn".
Tất Văn Bách dứt lời, người bên cạnh đã chia bài mới.
"50 ngàn".
Tất Văn Bách còn chưa xem bài đã đẩy lên 50 ngàn.
Giang Tử Phong thấy hắn đẩy lên 50 ngàn, cậu lại khẽ nghiến răng.
Cậu ngẫm lại, hay là để cho chắc, xem bài trước đã.
Giang Tử Phong cầm lấy bài xem, sắc mặt phắc một cái trắng bệch.
Tất Văn Bách nhìn thấy thì cười thầm.
Trần Thanh đã đoán được vì sao Giang Tử Phong lại thua rồi, bài trên bàn còn chưa lật mà trên mặt đều hiện lên hết rồi, vậy thì sao mà thắng được chứ?
"Bài nhỏ lắm à, không theo cũng được mà!"
Tất Văn Bách cười nói.
"Ai nói chứ?", Giang Tử Phong cắn răng đẩy ra 50 ngàn tệ".
Bởi vì Giang Tử Phong đã xem bài, nên buộc phải theo gấp đôi.
Vào lúc này, Tất Văn Bách vẫn không thèm xem bài, hắn nói: "50 ngàn, Giang Tử Phong nếu có gan thì theo đi".
"Ai nói tôi không dám!"
Giang Tử Phong tiếp tục theo 100 ngàn.
Cứ như vậy hai người họ đã đánh thêm mấy ván.
Mô hồi trên trán Giang Tử Phong tuôn ra như suối.
Trần Thanh nhìn ra chiến thuật tâm lý của Tất Văn Bách khi mà hắn không thèm xem bài. Bởi vì Tất Văn Bách biết, Giang Tử Phong sớm muộn gì cũng bỏ bài không theo.
Trần Thanh thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Tất Văn Bách, nên đã quyết định nhìn xem bài của hắn là gì.
Trần Thanh ngẫm nghĩ rồi sử dụng khả năng nhìn thấu.
Vừa vận dụng, anh liền nhìn thấy toàn bộ bài của Tất Văn Bách.
Cũng không phải bài lớn gì, đều là bài lẻ, lớn nhất cũng chỉ có tấm 5 cơ.
Trần Thanh lại quay sang nhìn bài của Giang Tử Phong, bài của cậu cũng không hơn gì, cũng chỉ là bài lẻ, nhưng lại lớn hơn Tất Văn Bách một điểm là tấm 5 bích.
Khó trách Giang Tử Phong không dám theo, đơn giản là bài quá nhỏ.
Dĩ nhiên nhìn vẻ mặt cậu thì mọi người đều thấy được.
"Giang Tử Phong, đánh ván cuối đi, 500 ngàn cậu có theo hay không?"
Tất Văn Bách cười nói: "Cơ mà theo tôi thấy trên bàn cũng không còn nhiều tiền mặt lắm, hay là thôi đi!"
Giang Tử Phong khẽ cắn răng, nhìn lại bài của mình.
Rồi nhìn sang Tất Văn Bách.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!