Chương 337: Đất đã có chủ
“Hả?”, cảm nhận được kiếm pháp của cô gái trẻ này, Trần Thanh có chút sửng sốt. Vì anh cảm thấy kiếm pháp này khá quen thuộc nhưng cụ thể là gì thì anh nhất thời không nhớ ra.
“Thực lực của cô quá yếu, đừng ép tôi phải ra tay với cô”, đối diện với kiếm pháp của cô ta, Trần Thanh né tránh một cách dễ dàng, đồng thời lên tiếng.
“Anh muốn chết à”, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó thanh trường kiếm trong tay cô ta xẹt qua cực nhanh, tung ra một vòng hoa kiếm, vốn nhìn không rõ là cô ta sẽ công kích ở điểm nào.
“Đúng là ấu trĩ”, thấy kiếm pháp loè loẹt của cô gái, Trần Thanh bất lực lắc đầu. Sau đó, anh liền đưa ngón tay mình vào trong vòng hoa kiếm, như thể đang tự tìm lấy cái chết.
“Hả?”, cô gái vốn định dùng tuyệt chiêu của mình để chế ngự Trần Thanh nhưng không ngờ thanh kiếm của mình lại bị hai ngón tay của anh kẹp chặt, cô ta cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích được.
“Anh buông tay ra cho tôi”, sắc mặt của cô gái tái nhợt, tức tối nói.
“Nhanh chóng rút lui đi. Bằng không đừng trách tôi không khách sáo”, Trần Thanh dùng sức, thoạt nhìn thì thấy chất liệu thanh kiếm cũng không tệ, hình dáng độc lạ nhưng đã bị anh trực tiếp bẻ gãy đi mũi kiếm.
Nhìn thấy thanh kiếm yêu thích của mình bị Trần Thanh làm gãy, cô gái đột nhiên tức giận. Nhưng cô ta biết là mình không đánh lại người này.
“Chàng trai trẻ, giọng điệu của cậu cũng thật phách lối. Nơi này cũng không phải địa bàn của cậu, cậu có tư cách gì mà đuổi chúng tôi?”, thấy vậy, ánh mắt ông cụ trở nên nghiêm túc và bắt đầu nói đạo lý.
“Sao vậy? Đánh được thì dùng nắm đấm. Đánh không lại thì chuyển sang nói đạo lý với tôi à. Các người quả là biết bày mưu tính kế đấy”, nghe ông cụ nói vậy, Trần Thanh chợt cười lạnh rồi nói: “Được, chúng ta nói đạo lý với nhau vậy”.
Nói tới đây, Trần Thanh tiến lên trước một bước rồi lạnh lùng nói: “Ông nói đây không phải địa bàn của tôi, lẽ nào ông không biết trong vòng 10 dặm quanh hồ Lộc Minh đều là địa bàn của tôi hay sao? Ông đây phải tốn hàng chục tỷ mua lại đấy. Hai người còn muốn nói đạo lý với tôi sao?”
Nghe Trần Thanh nói vậy, ông cụ và cô gái đột nhiên đơ ra. Họ cũng không ngờ nơi này lại là đất đã có chủ, cảm thấy có chút xấu hổ.
Đánh cũng đánh không lại. Nói đạo lý thì là họ đã thất lễ trước, vậy thì còn nói được gì đây chứ.
“Cậu Trần này, bảo vật trong thiên hạ là dành cho người có đức. Bảo vật này là do chúng tôi phát hiện trước. Cho dù đây là địa bàn của cậu, là người tu luyện thì cậu cũng không thể bá đạo như vậy chứ”, ông cụ rốt cuộc cũng mưu mô tính toán, cãi chày cãi cối với anh.
“Vậy làm sao ông biết là tôi đã không phát hiện ra trước?”, Trần Thanh vẫn luôn quan sát mộc thạch bảy màu, phát hiện nó vẫn cần một ít thời gian để thật sự trưởng thành. Trần Thanh cũng không vội, anh cười to và nói.
“Được thôi. Anh nói nơi này là do anh phát hiện. Vậy anh lấy bằng chứng ra đi. Nếu anh không đưa ra được bằng chứng gì để chứng minh, vậy coi như nơi này do chúng tôi phát hiện trước”, cô gái vô cùng tự tin nói, cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng.
“Vậy nếu tôi có chứng cứ thì sao?”, Trần Thanh vừa nghe thì bật cười hỏi lại.
“Nếu anh có bằng chứng, vậy chúng tôi sẽ rời khỏi, tuyệt đối không giành bảo vật nữa”, cô gái trẻ không chờ ông cụ nói thì trực tiếp trả lời anh.
Ông cụ vừa nghe thì bỗng dưng lo lắng. Nhưng lời nói cũng đã nói ra thì không cách nào thu lại được.
“Cũng được thôi. Nếu hai người muốn xem bằng chứng, vậy tôi cho hai người xem, để hai người tâm phục khẩu phục vậy”, Trần Thanh thấy bộ dạng mặt dày vô sỉ của bọn họ thì anh cười khinh một tiếng, sau đó tập trung tinh thần triệu tập Tiểu Thải ra.
“Tiểu Thải, ra gặp người ta đi nào”, Trần Thanh sợ bọn họ lại bày trò gì đó nên anh hét to.
Nghe Trần Thanh nói vậy, người rơi xuống nước, và cả ông cụ lẫn cô gái trẻ kia đột nhiên nhìn nhau, không biết anh đang gọi ai.
Vừa dứt lời, mặt hồ vốn bình lặng thì đột nhiên sóng nước dâng trào. Thuyền của họ bắt đầu lắc lư, hơn nữa người rơi xuống nước đều bị sóng lớn đánh chìm xuống đáy hồ.
Lập tức có một tràng tiếng kêu cứu truyền lại. Tuy vậy, Trần Thanh không hề có chút phản ứng, anh rất bình tĩnh, thờ ơ với tình cảnh khốn khổ của những người này.
Chân khí trong người Trần Thanh xoay chuyển, thuyền dưới chân đã ổn định lại, không lắc lư theo sóng nước.
“Ôi…”
Chính ngay lúc này, một tiếng rồng gầm lên khủng khiếp. Sau đó, một cái đầu rắn khổng lồ với cặp sừng to bằng đầu ô tô nhô ra khỏi mặt nước, đôi mắt của nó lạnh lùng quét ngang những người đang có mặt tại hiện trường.
Nhìn thấy cảnh này, người còn sống sót đều sững sờ ra. Họ vốn không ngờ trong hồ lại có một con rắn to khủng khiếp đến như vậy. Đây đúng là Godzilla, phiên bản đời thực mà.
“Quái… Quái thú, mau chạy thôi”.
Đám người rơi xuống nước kia không quan tâm có bảo vật hay không, họ bơi điên cuồng về phía bờ và bỏ mặc ông chủ của mình.
Sắc mặt của ông cụ và cô gái trẻ kia đều thay đổi, rõ ràng họ không ngờ giữa hồ này còn có một cự thú khủng khiếp như vậy. Đừng nói là bọn họ, cho dù là người có thực lực mạnh hơn, cũng không cách nào đấu lại khi đối mặt với cự thú như vậy.
“Tiểu Thải”, Trần Thanh vừa gọi, sau đó anh đạp một chân thì cả người bay thẳng lên trời.
Đầu của cự thú Tiểu Thải bỗng hạ xuống, đúng lúc tiếp được Trần Thanh. Anh đứng trên đầu của Tiểu Thải, dửng dưng nhìn hai người kia.
Ông cụ và cô gái trẻ nhìn thấy cảnh này thì đều ngây người ra. Nếu lúc nãy còn nói lý do này nọ, bây giờ ngay cả sức để giải thích họ cũng không còn, giờ cãi lý gì được nữa?
Đánh thì đánh không lại, đem đạo lý ra nói thì người ta lấy bằng chứng ra cũng đủ để nuốt chửng họ rồi.
“Cậu Trần, xin lỗi, lần này chúng tôi đường đột quá. Vậy chúng tôi rút đây”, ông cụ biết, sống chết nằm trong tay người ta, cho nên đặc biệt tỏ thái độ hối lỗi hết mức.
“Muộn rồi, lúc đầu bảo hai người rút đi thì không chịu. Bây giờ Tiểu Thải của tôi đã đói rồi”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn bọn họ, không chút thương cảm.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!