Chương 354: Mở miệng là nói
Đợi đến khi Trần Thanh lên xe, chuẩn bị cùng Nam Cung Yến rời đi thì có người kéo cửa sau xe anh ra rồi chui tọt vào.
“Cô là ai?”, Nam Cung Yến nhìn thấy người vừa chui vào thì ngẩn ra, hỏi.
“Ôi,... chú ơi, mau lái xe đi, có người đuổi theo tôi”, người vừa chui vào chính là Tuyên Hoàng, cô ta có tật giật mình ra dấu im lặng với Nam Cung Yến rồi giục Trần Thanh lái xe đi.
“Vợ à, đợi chút nữa anh giải thích với em”, đối diện với ánh mắt dò hỏi của Nam Cung Yến thì Trần Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu rồi khởi động xe ra khỏi khách sạn.
Ngay khi xe của Trần Thanh vừa rời đi thì một đám người đuổi đến, họ nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy người đâu thì mới bỏ đi.
“Được rồi, những người đó đều đi cả rồi, cô muốn đi đâu?”, Trần Thanh quay đầu lại nhìn Tuyên Hoàng rồi hỏi.
“Tôi... tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, tôi là một cô nhi, từ nhỏ đến giờ đều chưa từng nhìn thấy bố mẹ, nếu bây tôi đi thì sẽ bị đám người đó bắt lại, họ nói... muốn bắt tôi đem bán”, Tuyên Hoàng đáng thương nói.
Nghe được lời này của cô ta thì Trần Thanh trợn mắt lên, cô gái này nói dối không chớp mắt, chỉ cần mở miệng là nói được, lúc nãy vừa bảo anh giống bố cô ta, sao bây giờ lại bảo không có gia đình rồi?
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì động lòng thương, cô giơ tay ra nắm lấy tay cô ta rồi nhẹ giọng nói: “Cô đã không có chỗ nào để đi thì tạm thời cứ về nhà cùng chúng tôi đã, nếu không bị đám người kia bắt thì không hay”.
“Thật sao? Chị à, thật là cảm ơn chị quá, chị đúng là người tốt mà”, Tuyên Hoàng nghe thấy lời nói của Nam Cung Yến thì kích động ngẩng phắt đầu dậy, nói một cách cảm kích.
Trần Thanh bĩu môi, cô nhóc này không phải là muốn lánh nạn ở chỗ anh sao, lúc nãy chắc chắn là nhìn thấy anh tức giận nên mới tìm cách ứng phó.
Nhưng mà anh lại không thấy phản cảm chút nào, nên trong lòng anh cũng cảm thấy kì lạ.
Nếu mà Tuyên Hoàng này không phải người nhà họ Cơ thì có thể là người nhà họ Ngọc. Nhưng khả năng là người nhà họ Cơ cao hơn, nên anh cũng muốn xem thử xem cô nhóc này muốn làm gì.
Anh thực sự cảm thấy kì lạ, Triệu Diễm Linh và Vương Diệu Phi đi đâu rồi? Trong cả buổi tiệc cũng không thấy họ, anh tin nếu họ nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay thì sẽ không đến làm phiền anh nữa.
Xe rất nhanh đã về đến biệt thự, sau khi dừng xe thì Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đã rất thân rồi, hai người vừa nói vừa cười, cả đường không đoái hoài đến Trần Thanh.
“Hai người đi về trước đi, anh đi mua chút đồ ăn, tối nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà nhé”, Trần Thanh đợi hai người xuống xe thì anh không xuống mà chuẩn bị đi chợ.
“Được, anh đi nhanh về nhanh nhé, em đói lắm rồi”, Nam Cung Yến gật đầu rồi dắt tay Tuyên Hoàng đi lên tầng.
Trần Thanh khởi động xe rồi đi theo hướng dẫn của điều hướng, tìm được một cái siêu thị, mua một ít đồ ăn rồi mới lái xe đi về.
Sau khi về đến nhà thì anh phát hiện hai người vô cùng có duyên với nhau, nói chuyện lâu thế rồi mà vẫn chưa ngừng.
Trần Thanh biết Nam Cung Yến đói lắm rồi nên lập tức lao vào sơ chế đồ ăn.
Đến khi anh làm xong bốn món mặn một món canh thì cửa bị mở ra, Triệu Diễm Linh từ ngoài đi vào.
“Aiya, ăn cơm sao, tốt quá, vừa hay tôi còn chưa ăn”, Triệu Diễm Linh nhìn thấy đám Trần Thanh chuẩn bị ăn cơm thì không khách sáo chút nào, cô ta ngồi thẳng xuống bàn luôn, tay cũng chưa rửa mà bắt đầu ăn luôn.
Trần Thanh cầm món ăn ra thì nhìn thấy cảnh này, anh cau mày nhưng không nói gì cả, dù gì cũng là chị họ của Nam Cung Yến, cũng không thể không cho người ta ăn cơm được.
“Mọi người ăn trước đi, tôi đi làm thêm hai món nữa”, vốn anh nghĩ ngần này món đủ ăn rồi nhưng bây giờ thêm Triệu Diễm Linh thì chắc chắn không đủ được, chỉ mới qua một lúc mà bốn món mặn một món canh đã vơi mất 1/3 rồi.
“Vất vả cho anh rồi”, Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh một cách xấu hổ.
Trần Thanh cười với cô một cái rồi lại về phòng bếp làm thêm hai món nữa.
“Làm nhiều thế làm gì? Chị ăn no rồi, không phải nói với em rồi sao, đây dù có là cơm nhà nhưng để lãng phí cũng không hay”, Triệu Diễm Linh nhìn Trần Thanh lại mang thêm hai món lên thì quở mắng.
“Đủ gì mà đủ, chị ăn hết đồ rồi, chúng tôi còn chưa ăn đâu”, Trần Thanh lạnh giọng nói, anh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, đúng là khiến người ta tức giận mà.
“Được rồi, tôi ăn no rồi, về ngủ trước đây, đừng có làm ồn, tôi thính ngủ lắm đấy nên đừng làm tôi tỉnh giấc”, Triệu Diễm Linh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi không quan tâm đến lời của Trần Thanh mà quay người đi về phòng cô ta.
“Cái đệt, chú à, bà cô này là ai thế? Chả khác gì một con lợn cả, lại còn dám ăn nói như thế”, Tuyên Hoàng mắt chữ A mồm chữ O nhìn cảnh tượng trước mặt, cô ta không khống chế âm lượng mà hét lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!