“Cậu thu tiền mà Tất Văn Bách nợ nhé”.
Trần Thanh nói với Giang Tử Phong.
“Sẵn sàng luôn!”
Giang Tử Phong cười nói đắc ý.
Cậu ấy nghĩ, rốt cuộc mình cũng được lên mặt với Tất Văn Bách một lần, vui như mở cờ trong bụng vậy.
“Tiền ở đây thì chúng ta cứ chia như đã giao kèo, mỗi người một nửa”.
Trần Thanh nói.
“Anh, em có thể không lấy tiền ở đây”, Giang Tử Phong lập tức nói với Trần Thanh: “Tất cả tiền tối nay đều có thể cho anh, nhưng em có một điều kiện”.
“Ồ?”
Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong với vẻ nghi hoặc.
“Anh, chỉ cần anh nhận em làm đàn em, sau này để em đi theo anh là được”, Giang Tử Phong xoa tay cười nói.
A!
Giang Tử Phong nói vậy khiến những người xung quanh không thể tin nổi.
Giang Tử Phong cũng là một trong tứ thiếu gia Nam Hải, gia tộc khá lớn trong đất Nam Hải, vậy mà bây giờ cậu ấy lại chủ động xin làm đàn em của Trần Thanh.
“Cậu vẫn nên lấy tiền đi thì hơn”.
Trần Thanh nói: “Tôi không muốn nhận cậu làm đàn em”.
“Vì sao vậy anh?”
Giang Tử Phong hơi sốt sắng.
“Cậu chưa xứng làm đàn em của tôi”, Trần Thanh nhìn cậu ấy rồi nói.
Từ trước tới giờ Trần Thanh vẫn luôn không thích kiểu thiếu gia chơi bời lêu lổng như thế này.
Những người bên cạnh nghe Trần Thanh nói vậy đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Bọn họ cảm thấy Trần Thanh giả vờ giả vịt quá đà rồi.
Anh dám nói là Giang Tử Phong không xứng làm đàn em của anh?
Người ta là một trong tứ thiếu gia Nam Hải đấy!
Anh chỉ là một bảo vệ nho nhỏ mà thôi, cùng lắm là thân quen với ông cụ Cố một chút, nhưng anh có tư cách gì coi khinh Giang Tử Phong cơ chứ!
“Em lại thích tính cách này của anh đấy, có điểm nào không xứng làm đàn em của anh thì anh nói ra để em sửa là được”.
Giang Tử Phong lại nói với vẻ hưng phấn tột độ.
“Điểm nào cũng không xứng”.
Trần Thanh nói chắc như bắp: “Cậu không cao bằng tôi, không đẹp trai bằng tôi, còn không giàu nữa, cậu có thể sửa được không?”
Đậu xanh, thật trơ trẽn!
Nghe thấy những lời này của Trần Thanh, người bên cạnh đều phải mắng thầm trong lòng.
“Em biết em không bằng anh, anh cứ nhận em làm đàn em đi”, Giang Tử Phong cứ khăng khăng quấn lấy Trần Thanh.
Những người xung quanh nhìn mà lác cả mắt.
Bọn họ không ngờ rằng Giang Tử Phong lại quyết tâm làm đàn em của Trần Thanh đến thế.
Nghĩ mãi mà bọn họ vẫn không hiểu vì sao Giang Tử Phong nhất định phải làm đàn em của một tên bảo vệ nhỏ bé cơ chứ.
Điều khiến bọn họ thấy khó hiểu hơn nữa là ở cái khu Nam Hải này, Giang Tử Phong muốn làm đàn em của ai thì người đó đều phải hăm hở đồng ý, vậy mà Trần Thanh lại chẳng thèm để ý tới cậu ấy.
Giang Tử Phong cứ mè nheo với Trần Thanh mãi, đúng lúc này Nam Cung Yến gọi điện thoại tới.
Nam Cung Yến nói chuyện với ông cụ Cố gần xong rồi, bảo Trần Thanh tới bãi đỗ xe khởi động xe sẵn rồi đợi cô xuống.
Trần Thanh tắt máy, anh nói thẳng: “Tôi không nhận cậu làm đàn em đâu, tiền cậu cho vào thẻ, đến lúc đó gửi cho tôi”.
Dứt lời, Trần Thanh sải bước ra ngoài.
“Ơ, anh đừng đi chứ, chúng ta đã nói xong đâu”.
Giang Tử Phong bước thật nhanh đuổi theo Trần Thanh: “Anh nhất định phải nhận em làm đàn em đấy, em chốt rồi, anh đừng đi!”
Thấy Giang Tử Phong đi, những người ở đây nhìn nhau.
Năm nào cũng có việc lạ, nhưng năm nay nhiều một cách khác thường.
Một tên bảo vệ nho nhỏ ở đâu nhảy ra hạ bệ Tất Văn Bách, sau đó Giang Tử Phong lại quyết tâm làm đàn em của anh.
Trần Thanh ra bãi đỗ xe, lái xe đến chờ ở cổng trụ sở.
Lúc này Giang Tử Phong vẫn quấn lấy Trần Thanh.
“Vì sao cậu nhất định phải làm đàn em của tôi vậy hả?”
Trần Thanh bất đắc dĩ hỏi.
“Em cảm thấy anh rất lợi hại, tuyệt đối không phải người bình thường”, Giang Tử Phong nói chắc mẩm: “Em biết anh chơi bài thắng không phải là nhờ vào may mắn, chỉ với tài bài bạc của anh thôi là đã đủ để kéo em đi ra oai rồi. Anh thu nhận em đi mà”.
“Không có hứng thú!”
Trần Thanh từ chối.
Thấy Trần Thanh không đồng ý, Giang Tử Phong vẫn năn nỉ ỉ ôi.
“Giang Tử Phong, sao cậu lại ở đây?”
Chẳng bao lâu sau, giọng nói của Nam Cung Yến vang lên từ đằng sau.
Nhìn thấy Nam Cung Yến, Giang Tử Phong lập tức tới bên cạnh cô: “Chị Yến, có phải chị quen anh của em không?”
Giang Tử Phong chỉ vào Trần Thanh ở trên xe.
“Biết, anh ta chọc đến cậu à?”
Nam Cung Yến cắn môi hỏi: “Cậu yên tâm, về chị sẽ xử lý anh ta”.
Nam Cung Yến cảm thấy Trần Thanh rước thêm bao phiền phức cho cô.
“Không, không phải!”
Giang Tử Phong vội vàng lắc đầu nói: “Anh ấy không chọc tới em, em chỉ muốn làm phiền chị một chuyện thôi”.
“Chuyện gì?”, Nam Cung Yến cảm thấy khó hiểu nên hỏi.
“Chị Yến, chị có thể bảo anh ấy nhận em làm đàn em được không?”
Giang Tử Phong nói một cách thành khẩn với Nam Cung Yến.
Hả?
Nam Cung Yến tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Được không chị?”
Giang Tử Phong gặng hỏi.
“Chuyện này tôi không quyết định được”.
Nam Cung Yến lắc đầu nói.
“Này, Tiểu Giang, tôi có thể cho cậu một cơ hội khảo nghiệm”.
Lúc này, Trần Thanh thò đầu ra khỏi xe và nói.
Trần Thanh biết nếu không đuổi được Giang Tử Phong đi thì e là cậu ấy sẽ không để anh đi.
“Anh muốn khảo nghiệm em thế nào?”
Giang Tử Phong bước nhanh tới cạnh xe.
“Cậu mời chị dâu cậu lên xe trước đi đã”.
Trần Thanh cười nói.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Giang Tử Phong lập tức hành động ngay. Cậu ấy mở cửa xe ra trước, sau đó nói với Nam Cung Yến: “Mời chị dâu lên xe”.
Nghe Giang Tử Phong gọi mình như vậy, rồi lại nhìn nụ cười xảo trá của người nào đó, Nam Cung Yến nhíu mày lại.
Trong lòng cô thầm nghĩ, gặp ma thật rồi.
Vì sao Giang Tử Phong lại nghe lời anh như thế?
“Chị dâu, chị lên xe mau lên đi”.
Giang Tử Phong lại gọi.
“Em yêu, cậu chủ Giang mời em lên xe kìa”.
Trần Thanh cười nói.
Nam Cung Yến lườm người nào đó một cái rồi mới lên xe.
Sau khi cô ngồi vào xe, Giang Tử Phong còn đóng cửa lại.
“Anh thấy em làm chuyện này thế nào?”, Giang Tử Phong nói như đang kể công.
“Miễn cưỡng chấp nhận được”, Trần Thanh cười nói: “Chỉ có điều cậu gọi không dẻo miệng lắm nên chị dâu cậu không vui, lần sau chú ý hơn đấy”.
“Vâng anh…”.
Giang Tử Phong vội vàng gật đầu cười.
“Vẫn còn nhiều khảo nghiệm lắm, nhưng tôi phải về rồi, đi trước đây”.
Trần Thanh nói với Giang Tử Phong.
“Đợi một lát đã anh”.
Lúc này Giang Tử Phong hô lên.
Dứt lời, cậu ấy chạy nhanh tới sát cửa xe, đưa một tấm thẻ màu đen cho Trần Thanh.
“Đây là cái gì?”
Trần Thanh hỏi.
“Đây là quà gặp mặt, là thẻ đen kim cương của tập đoàn nhà họ Giang, anh tới bất cứ một trụ sở làm ăn nào thuộc tập đoàn nhà họ Giang thì đều được miễn phí”.
Giang Tử Phong cười nói: “Mong là anh thích”.
“Được rồi, tôi sẽ nhận”.
Trần Thanh nhận lấy tấm thẻ đen.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!