Chương 364: Gia tộc thương buôn
“Đừng anh, nhà tên Chu Hán Khanh không đơn giản, không phải kinh doanh bình thường đâu, ở thành phố Long Hải này, có ba gia tộc buôn bán vô cùng cường mạnh, được gọi là Hạ Thương Chu, cũng chính là nhà họ Hạ, nhà họ Thương và nhà họ Chu”.
“Tuy nói như vậy, nhưng cũng chỉ là gọi cho thuận miệng thôi, nếu như thực sự xếp theo thứ tự thực lực thì phải gọi là Hạ Chu Thương”.
“Nhà họ Thương tuy rằng cũng là một trong ba nhà kinh doanh lớn của thành phố Long Hải, nhưng nếu so với nhà họ Chu và nhà họ Hạ thì nhà họ Thương không đáng là gì”.
Nam Cung Yến ngay tức thì nói với Trần Thanh chuyện phân bố thế lực ở thành phố Long Hải này, nói mấy điều này là để Trần Thanh đừng tìm Hàn Thiếu Khanh kẻo phiền phức.
“Yên tâm đi, chỉ là một gia tộc thương buôn, nếu như anh muốn động đến họ thật thì họ là cái thá gì đâu?”, nghe thấy lời Nam Cung Yến, Trần Thanh cười khẩy một tiếng.
“Thôi bỏ đi, chuyện này không phải giải quyết rồi sao, nếu như Chu Hán Khanh lại muốn bày trò như này, đến lúc đó tìm nhà họ Chu nói lý vậy”, Nam Cung Yến lo lắng nói.
“Được rồi vợ, nghe em hết mà”, Trần Thanh nghe rõ sự lo lắng của Nam Cung Yến, đương nhiên không muốn khiến cô phiền lòng, lập tức lên tiếng bảo đảm.
Chuyện sau đó, Trần Thanh không tham gia nữa, dù sao thì chuyện làm ăn anh không hiểu gì hết.
Trong phòng họp nghe Nam Cung Yến bọn họ họp, Trần Thanh buồn ngủ muốn chết.
Cuối cùng cũng đến giờ trưa, thực sự Trần Thanh không muốn nghe thêm giờ họp nào nữa, trực tiếp kéo Nam Cung Yến về, đương nhiên lấy cớ là bữa trưa sẽ làm đồ ngon cho cô, giúp cô giải tỏa áp lực.
Dù sao chuyện sáng hôm nay đã khiến Nam Cung Yến thấp thỏm không yên.
Về đến nhà, phát hiện cô nhóc Tuyên Hoàng đúng là không ngại gì cả, đang ăn vặt, xem phim ở phòng khách.
“Chú, chị, hai người về rồi à”, nhìn thấy Trần Thanh cùng Nam Cung Yến trở về, Tuyên Hoàng buông vội túi đồ ăn vặt, chân trần chạy đến.
“Ban ngày cô không phải làm việc sao?”, Trần Thanh nhìn bộ dạng không kiêng nể gì của Tuyên Hoàng, hỏi ngay.
“Công việc của tôi hơi đặc thù, bây giờ chưa có việc”, nghe thấy lời Trần Thanh, Tuyên Hoàng trề môi, lập tức phản bác.
“Tôi thấy cô lười thì có”, Trần Thanh còn lâu mới tin lời của cô nhóc này, anh còn nhớ rất rõ lúc còn ở tiệc rượu, nói phải bao anh, vừa nhìn là biết cô già đời lăn lộn xã hội nhiều năm rồi.
Trần Thanh quay người đi vào nhà bếp, đã đồng ý làm bữa trưa ngon lành cho Nam Cung Yến rồi, không thể nuốt lời được.
Trước khi về nhà, Trần Thanh đã bảo Tăng Kim Lai đến nhà anh rồi, dù sao người ta đã giúp mình giải quyết nhiều chuyện như thế, không thể không cho gì chứ.
Hơn nữa, anh cũng đồng ý với Tăng Kim Lai, để anh ta qua đây lấy ít đồ, vừa hay vẫn còn ít thuốc Giang Tử Phong chế trước kia, ít nhất để anh ta thay đổi tình trạng thể lực của bản thân.
Bởi vì nhiều thêm một người, lượng đồ ăn Trần Thanh làm nhiều thêm.
Chưa được bao lâu, tiếng Tăng Kim Lai gõ cửa từ ngoài truyền vào.
“Tổng giám đốc Nam Cung, chào cô, làm phiền rồi”, thấy Nam Cung Yến mở cửa, Tăng Kim Lai lập tức trở nên thận trọng.
“Giám đốc Tăng khách sáo quá, mời anh vào”, Nam Cung Yến đương nhiên biết Trần Thanh mời Tăng Kim Lai đến làm khách, cho nên cứ thế bảo Tăng Kim Lai vào.
“Cậu Trần đâu rồi?”, sau khi vào, anh ta buông đồ cầm trên tay xuống, lần đầu đến nhà không thể đến tay không được.
Ánh mắt đảo một vòng nhìn phòng khách, phát hiện Trần Thanh không có ở đây, khiến anh ta nghi hoặc.
“À, anh ấy đang ở phòng bếp làm đồ ăn, anh ngồi đi, đừng khách sáo”, Nam Cung Yến lập tức ngại ngùng nói.
Dù sao để đàn ông con trai bận rộn trong phòng bếp, cô là vợ mà lại không biết nấu ăn.
“Cậu Trần đúng là yêu cô quá, nhân vật lớn như anh ấy lại đích thân vào bếp nấu cơm cho cô”, nghe thấy lời Nam Cung Yến nói, Tăng Kim Lai hơi kinh ngạc.
Tuy rằng lúc ở bữa tiệc, Trần Thanh đã nói với anh rồi, nhưng anh cho rằng đó là cái cớ, không ngờ lại là thật.
Đúng lúc này, Trần Thanh từ trong bếp bưng ra món ăn đầu tiên, nhìn thấy Tăng Kim Lai đã đến, Trần Thanh vội nói: “Anh Tăng đến rồi à, ngồi đi, cơm nước xong ngay đây”.
“Cậu Trần, tôi… tôi có giúp gì được không?”, Tăng Kim Lai thấy Trần Thanh tự mình bê thức ăn đến, lập tức trở nên căng thẳng, nhanh chóng lên tiếng nịnh bợ.
“Dựa vào anh á, anh Tăng, không phải tôi xem thường anh đâu nhưng anh béo múp míp thế, ăn còn được, nấu cơm thì bỏ đi. Tôi sợ anh vào tôi lại bận hơn”.
Nghe Tăng Kim Lai nói, Trần Thanh vội vãi phẩy tay, anh không dám để cậu ấm được chiều quen như Tăng Kim Lai vào giúp đâu.
Tăng Kim Lai phút chốc xấu hổ, đúng là như vậy.
Trần Thanh nấu ăn rất nhanh, tuy là vẫn bốn món mặn một món canh, nhưng thắng ở số lượng, ít nhất không có chuyện không đủ đồ ăn, dù sao thêm một Tăng Kim Lai, có vẻ là người ăn được lắm đây.
Sau khi Trần Thanh bày biện hết món ăn lên bàn, chuẩn bị ăn, lúc đầu có Trần Thanh, Tăng Kim Lai hơi căng thẳng
Nhưng sau khi anh ta cắn miếng đầu tiên, liền không ngừng lại được.
Tại sao anh ta lại béo như vậy?
Chính là vì anh ta thích ăn, hơn nữa còn thích ăn ngon.
Anh ta vốn chẳng mong đợi gì vào tài nấu nướng của Trần Thanh, nhưng ăn rồi anh ta mới biết, tất cả những món đầu bếp nổi tiếng mà trước kia anh ăn, chỉ đáng vứt vào sọt rác.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!