Chương 368: Thế lực Tông Môn, dũng mãnh vô song.
Mọi người đều biết rằng, Trương Sơn đánh không lại Trần Thanh, chắc chắn sẽ đi tìm Lữ Đại Vỹ.
Theo như tính cách của Lữ Đại Vỹ, nhất định sẽ không màng thân phận mà dạy dỗ tên nhóc này một trận.
Trần Thanh hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục ngồi xuống mỏm đá lớn, bình tĩnh điều chỉnh hơi thở.
“Cậu đúng là ngu chết đi được, còn cần đến Thầy cậu ra tay”, Lữ Đại Vỹ nhìn dáng vẻ tủi thân của học trò, vô cùng tức giận, trực tiếp đi về hướng Trần Thanh.
“Thằng nhóc kia, cậu cũng to gan thật đấy vậy mà dám đánh học trò của tôi, cậu có tin tôi lấy đầu của cậu để đá bóng không”, Lữ Đại Vỹ lúc này vô cùng tức giận, dù gì cũng là trước mặt nhiều người như vậy, ông ta không thể để người khác chê cười được.
“Hừ, học trò của ông là một kẻ ngốc, ông cũng là một kẻ ngốc, cái ngốc này có thể dạy lại được đó”, nghe xong lời của Lữ Đại Vỹ, Trần Thanh lạnh lùng nhìn sang, anh hiện tại không muốn tốn sức với Lữ Đại Vỹ, nhưng nếu như ông ta không biết điều, anh cũng không nhịn nữa.
“Cái gì?”, nghe được lời của Trần Thanh, Lữ Đại Vỹ không tin vào tai của mình nữa, tên nhóc này điên rồi sao? Lại dám nói chuyện như vậy với ông ta, lẽ nào hắn không biết ông ta là ai sao?
“Trời ơi, hai thầy trò nhà ông quả là đức hạnh đều như nhau, tai không tốt thì đi khám đi, chạy đến đây nhiều lời làm gì?”, Trần Thanh chớp chớp mắt, không hề muốn quan tâm bọn họ.
Nghe xong lời của Trần Thanh, sắc mặt Lữ Đại Vỹ liền trầm xuống, xem ra học trò mình nói không hề sai, tên nhóc này quả thực rất to gan.
“Cho cậu một cơ hội, hiện tại quỳ xuống trước mặt tôi xin tha, có lẽ tôi sẽ tha cho cậu”, Lữ Đại Vỹ mặc dù hống hách ngang tàn, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông vẫn phải bày ra dáng vẻ của bậc cao nhân tiền bối, nếu không sẽ dễ khiến người khác chỉ trích.
Mặc dù ông ta không quan tâm những thứ như danh tiếng, nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà bị người khác nói là ỷ mạnh hiếp yếu.
Nghe được lời của Lữ Đại Vỹ, Trần Thanh híp híp mắt, trong mắt loé lên tia nguy hiểm.
Lữ Đại Vỹ rõ ràng đã động đến cấm kỵ của anh, cho nên anh cũng không định nói thêm gì với ông ta nữa.
Trong lúc Trần Thanh chuẩn bị ra tay, ông cụ Lâu và Lâu Tình Nhi đã đi đến trước mặt Lữ Đại Vỹ.
“Lữ đại sư, cậu ta còn trẻ người non dạ, nói chuyện bốc đồng, ông là một người đức cao trọng vọng, đừng chấp mấy chuyện nhỏ nhặt này”, ông cụ Lâu tươi cười nói chuyện với Lữ Đại Vỹ.
“Trần Thanh, đừng nói nữa, tôi khó khăn lắm mới xin được ông giúp anh giải nguy đấy”, Lâu Tình Nhi lại đi đến bên cạnh Trần Thanh, nhỏ giọng nói với anh.
Trần Thanh đương nhiên không hề nghĩ tới Lâu Tình Nhi lại quan tâm đến người lần đầu gặp gỡ như vậy, điều này khiến anh thấy vô cùng cảm động.
“Ông là ai mà dám quản chuyện của tôi? Tôi thấy ông chính là già lẩm cẩm rồi”, Lữ Đại Vỹ vốn dĩ đang tức giận, chỉ cần Trần Thanh không phối hợp, ông ta liền có cớ để ra tay, nhưng lại có người chắn ngang giữa đường, khiến ông ta càng thêm tức giận.
Nghe được lời của Lữ Đại Vỹ, ông cụ Lâu cũng khó chịu, nhưng nghĩ đến cháu gái đã cầu xin ông như vậy, ông liền cố gắng ép sự tức giận xuống.
“Mau cút đi, nếu không tôi cũng xử thêm cả ông nữa” Lữ Đại Vỹ lạnh giọng hét một tiếng, khí thế bức người liếc qua ông cụ Lâu.
Cảm nhận được hơi thở của Lữ Đại Vỹ, sắc mặt ông cụ Lâu nháy mắt thay đổi.
Ông cũng là võ giả thiên tiên, nhưng vẫn còn kém Lữ Đại Vĩ một bậc, chính một bậc đó khiến ông ở trước mặt Lữ Đại Vĩ hoàn toàn yếu thế hơn.
Ngay lúc Trần Thanh chuẩn bị ra tay, một luồng hơi thở khủng bố từ xa truyền tới.
Cảm nhận được luồng hơi thở này, Lữ Đại Vỹ vốn định ra tay, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, nhìn về hình bóng ở phía xa.
Người đến chính là sơn chủ của Kỳ Môn Sơn Vân Hạn Lâm. Vân Hạn Lâm lúc đó giống như một chiến thần đáng sợ, một bước tiến mười mét, dùng tốc độ cực nhanh mà bay về phía này, đồng thời toàn thân còn toát lên luồng hơi thở vô cùng khủng bố, áp đảo toàn bộ xung quanh.
“Coi như các người may mắn, các người hãy đợi đó, đợi lần so tài này kết thúc, tôi sẽ khiến các người trả giá”, Lữ Đại Vỹ sắc mặt đáng sợ, sau đó hoàn toàn không quan tâm đến Trần Thanh và ông cụ Lâu.
Nghe Lữ Đại Vỹ nói vậy, sắc mặt ông cụ Lâu trở nên rất khó coi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, ông cũng không hối tiếc nữa, chỉ có thể bất lực nhìn về phía Lâu Tình Nhi.
Lâu Tình Nhi cũng biết được ông nội không chọc nổi Lữ Đại Vỹ, điều này khiến cô thấy hoảng sợ.
“Hy vọng sau khi đấu xong, ông vẫn còn nói chuyện được, tôi ngược lại muốn xem xem ông có thể khiến chúng tôi trả giá điều gì?” Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó chống tay đứng dậy, lãnh đạm nhìn về Vân Hạn Lâm ở phía xa.
“Trần Thanh đang ở đâu, mau ra đây chịu chết”, Vân Hạn Lâm chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, âm thanh như tiếng sét quét hết tất cả mọi thứ.
Mà sau lưng sơn chủ Kỳ Môn Sơn chính là các môn nhân khí thế hừng hực của họ, thực lực kém nhất cũng là hậu thiên đại thành, đa số đều là tiên thiên võ giả, mặc dù rất nhiều người đều mới vào cảnh giới tiên thiên, nhưng mà dù gì vẫn là tiên thiên.
Sức mạnh của Kỳ Môn Sơn, khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đây chính là khí thế của tông môn, vô cùng dũng mãnh.
Đồng thời, mọi người đều nghĩ rằng, người quyết đấu cùng Vân Hạn Lâm rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Thực lực đã đạt đến trình độ nào? Lại có thể khiến Vân Hạn Lâm là võ đạo tông sư phải ra tay như vậy.
Sau khi Trần Thanh cảm nhận được thực lực của Vân Hạn Lâm, sắc mặc nhất thời trở nên trầm trọng.
Vân Hạn Lâm chính là người mạnh nhất mà anh từng gặp từ trước đến nay, khiến từng tế bào hiếu chiến của anh đều sôi sục hết lên, anh khát vọng một trận chiến, một trận chiến đẫm máu.
Nói thật lòng, thực lực của thiên tiên đỉnh mặc dù mạnh, nhưng từ sau khi Trần Thanh thăng cấp lên tiên thiên đại thành, anh vẫn chưa lần nào dùng hết sức lực, anh cũng không biết khi mình dùng hết sức lực thì thực lực sẽ như thế nào?
“Trần Thanh, anh đi về phía trước làm gì? Anh đang nghĩ người ta gọi anh à?”, Lâu Tình Nhi thấy Trần Thanh đi lên liền kéo anh xuống, khẩn trương nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!