Nam Cung Yến đứng trước cửa sổ bằng kính trong phòng làm việc.
Cô nhìn thấy Trần Thanh bị Dương Lệ kéo lên xe.
Lông mày của cô nhíu chặt lại.
Một lát sau, cô gọi điện thoại nội bộ, bảo thư ký Ninh Tĩnh của mình vào.
“Tổng giám đốc Nam Cung, có chuyện gì vậy ạ?”
Ninh Tĩnh vào phòng rồi hỏi.
“Cô gửi giấy cảnh cáo cho tôi”.
Nam Cung Yến nói lạnh lùng.
“Gửi cho ai ạ?”, Ninh Tĩnh hỏi.
“Trần Thanh”.
“Trần Thanh? Người bảo vệ đó ạ?”, Ninh Tĩnh hơi sửng sốt. Cô ta còn tưởng rằng Nam Cung Yến muốn cảnh cáo quản lý nào đó, nhưng không ngờ lại muốn cảnh cáo một bảo vệ nhỏ nhoi.
“Đúng thế”, Nam Cung Yến nói lạnh lùng: “Nói rằng anh ta đến trễ về sớm, nếu có lần sau sẽ bị đuổi việc, đến lúc đó chính cô đưa cho anh ta”.
“Vâng, tôi biết rồi”, Ninh Tĩnh gật đầu nói.
Lúc rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Ninh Tĩnh vẫn cảm thấy khó tin.
Tổng giám đốc Nam Cung có địa vị cao lại muốn gửi giấy cảnh cáo cho một bảo vệ nhỏ nhoi, đúng là chuyện lạ đời.
Mặc dù Trần Thanh không muốn chút nào, nhưng Dương Lệ vẫn kéo anh tới quảng trường Vạn Đạt lớn nhất thành phố Nam Hải.
Vừa tới quảng trường Vạn Đạt là Dương Lệ lập tức điên cuồng mua sắm.
Trần Thanh đi theo sau làm cu ly xách túi.
Chưa tới một tiếng là hai tay của Trần Thanh đã ôm mười mấy túi rồi.
“Đội trưởng Dương, nhiêu đây là đủ rồi đấy”.
Trần Thanh đi theo sau, anh nói với vẻ mặt vật vã.
“Đủ cái gì chứ hả?”, lúc này Dương Lệ nở nụ cười nói: “Mới bắt đầu thôi, tôi vẫn muốn mua tiếp”.
“Vậy thì cũng phải nghỉ ngơi một lát chứ”.
Trần Thanh chẳng cần biết Dương Lệ có đồng ý không, anh ngồi vật xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
“Hừ, mới một lát đã oải, vô dụng hết sức”.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh, Dương Lệ hừ nhẹ một tiếng rồi nói.
Thế nhưng tâm trạng của cô ấy vẫn rất tốt.
Một là cô mua đã đời rồi, hai là nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh, quả thực là hai niềm vui ập tới cùng một lúc.
“Cho cậu năm phút nghỉ ngơi”.
Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh rồi nói.
“Năm phút thì sao được, ít nhất cũng phải mười phút chứ”.
Trần Thanh phản đối.
“Chỉ còn ba phút thôi”, Dương Lệ lườm anh.
Nhìn dáng vẻ này của Dương Lệ, Trần Thanh không nói thêm gì nữa.
Dương Lệ nhìn thấy biểu cảm này của anh, tâm trạng của cô ấy lại thư thái hơn đôi chút.
“Sau này ở công ty mà cậu không nghe tôi thì tôi sẽ bắt cậu đi mua sắm với tôi, đi đến lúc cậu gãy chân thì thôi”, Dương Lệ nói với vẻ đắc ý.
“Đội trưởng Dương, cô yên tâm, chắc chắn sau này tôi sẽ nghe lệnh cô”, Trần Thanh đáp.
“Thế còn được! Tôi đi mua nước uống”, Dương Lệ đứng lên nói.
Không phải Trần Thanh không nghĩ tới chuyện phản kháng, anh mà muốn đi thì cắt đuôi Dương Lệ lúc nào mà chẳng được, nhưng anh nhìn ra được rằng Dương Lệ thật sự không vui, vậy nên anh mới giả vờ nhăn nhó cho cô ấy vui vẻ một chút.
Dù sao chuyện này cũng chỉ là gắn kết quan hệ đồng nghiệp, để sau này anh thoải mái hơn trong công ty mà thôi.
Vả lại Trần Thanh cảm thấy Dương Lệ mạnh miệng nhưng mềm lòng, lần trước anh phá xe của Tất Văn Bách, cô ấy là người đầu tiên đứng ra bảo vệ anh, hơn nữa còn chủ động vơ trách nhiệm vào người.
Chỉ chuyện đó thôi là Trần Thanh cảm thấy đáng để kết bạn với Dương Lệ.
Không bao lâu sau, Dương Lệ xách hai cốc nước lạnh về.
“Mua cốc thứ hai giảm năm mươi phần trăm, cho cậu uống đấy”.
Dương Lệ đưa một cốc nước lạnh cho Trần Thanh.
Trần Thanh cười nhận lấy, anh biết ngay Dương Lệ là kiểu người khẩu xà tâm Phật mà.
“Lệ Lệ…”.
Trong lúc Trần Thanh vui vẻ uống nước lạnh, bên cạnh vang lên giọng nói sến súa của một người đàn ông.
Nghe thấy giọng của người đàn ông này, suýt nữa thì Trần Thanh phun nước ra ngoài.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt góc cạnh đi tới trước mặt Dương Lệ.
“Mã Quốc Lương, giữa chúng ta không còn quan hệ gì hết, anh đừng gọi tôi như thế”.
Nhìn thấy người đó, Dương Lệ sầm mặt nói.
“Lệ Lệ…”, Mã Quốc Lương lại tiếp tục gọi sến súa: “Chúng ta không làm người yêu được thì cũng có thể là bạn mà. Em nói xem, Lệ Lệ…”.
Mã Quốc Lương vừa nói vừa định vươn tay về phía Dương Lệ.
Phụt!
Lần này Mã Quốc Lương gọi xong là Trần Thanh không nhịn được phun ra.
Nước bắn đầy vào chân Mã Quốc Lương.
“Mày làm gì đấy?”
Thấy đôi giày hàng hiệu của mình dính đầy nước, Mã Quốc Lương nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi nghiến răng quát.
“Ha ha, xin lỗi, tôi không nhịn được. Một thằng đàn ông đô con như thế mà lại ẻo lả đến vậy, ha ha, tôi thật sự không thể nhịn được, khiếp… khiếp thật…”
Trần Thanh cười ha ha.
“Phải rồi, mẹ anh có biết anh ẻo lả thế không?”
“Thằng ranh, mày muốn chết hả?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh, gã giơ nắm đấm lên định đánh anh.
“Mã Quốc Lương… Anh dừng tay lại cho tôi”.
Dương Lệ lập tức chắn trước mặt Mã Quốc Lương.
“Lệ Lệ, thằng đó là ai ? Vì sao em lại bảo vệ nó?”
Mã Quốc Lương nghiến răng nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi hỏi.
"Anh ấy là bạn trai tôi, được chưa?", Dương Lệ khẽ hừ một tiếng: "Anh dám động vào anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí".
"Bạn trai em?"
Mã Quốc Lương quan sát Trần Thanh một lượt rồi nở nụ cười khinh thường: "Lệ Lệ, em càng ngày càng kém cỏi rồi, ai đời lại tìm một thằng bảo vệ làm bạn trai, chậc chậc, thảm thật".
"Mã Quốc Lương, tôi muốn tìm ai làm bạn trai thì liên quan gì đến anh? Dù sao hiện tại chúng ta cũng chẳng còn quan hệ gì nữa".
Dương Lệ nói chắc nịch.
Mã Quốc Lương chẳng để ý tới những gì Dương Lệ nói, gã vươn tay ra cười nói với Trần Thanh: "Xin tự giới thiệu, tên tôi là Mã Quốc Lương, người yêu cũ của Lệ Lệ".
Thấy Mã Quốc Lương vươn tay ra, Trần Thanh cũng đứng lên vươn tay.
"Đừng...".
Thấy bọn họ sắp bắt tay nhau, Dương Lệ định ngăn cản nhưng không kịp.
Mã Quốc Lương bắt tay Trần Thanh.
Dương Lệ biết đây là chiêu trò mà Mã Quốc Lương hay dùng. Từ trước tới nay gã thích bắt tay để bắt nạt người khác, hơn nữa lực tay của Mã Quốc Lương cũng rất lớn.
Dương Lệ sợ rằng bàn tay của Trần Thanh sẽ bị Mã Quốc Lương bóp nát mất.
"Tôi là Trần Thanh, chồng của Lệ Lệ...".
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!