Chương 386: Mê cung cây cối
“Không chịu nổi em nữa mà, ngồi xuống ăn đi”, Nam Cung Yến không thể nào chịu được ánh mắt đáng thương đó của Tuyên Hoàng nên bảo cô ấy ngồi xuống.
“Cảm ơn chị”, nghe thấy lời của Nam Cung Yến thì Tuyên Hoàng vô cùng vui vẻ, lập tức ngồi xuống với Nam Cung Yến để bắt đầu ăn cơm.
Đợi đến khi hai người ăn xong thì Trần Thanh mới nhớ ra biệt thự mà Lữ Đại Vĩ đã cho anh, thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bữa sáng nay bị Tuyên Hoàng quấy rầy mất rồi, bây giờ anh dẫn vợ mình đi xem biệt thự có lẽ sẽ khiến thái độ của cô với mình tốt lên một chút.
“Vợ à, hôm nay có bận chuyện gì không?”, Trần Thanh thấy Nam Cung Yến ăn xong nhưng không có ý định đi đâu thì sát lại, hỏi.
“Sao, có chuyện gì sao?”, nghe thấy Trần Thanh hỏi thế thì Nam Cung Yến tò mò hỏi lại.
“Tất nhiên, đưa em đến một nơi này”, thấy vợ mình hứng thú thì Trần Thanh vô cùng tích cực, anh nói một cách thần bí.
“Chỗ nào cơ? Tôi cũng muốn đi”, Tuyên Hoàng đang đứng bên cạnh cũng vô cùng hưng phấn, vừa giơ tay vừa hét ầm lên.
Trần Thanh nghe thấy thế thì lập tức vỗ đầu một cái.
Ở đâu ra một cô nhóc thế này cơ chứ?
Chỉ là nghĩ đến việc nếu như chuyển đến biệt thự khác ở thì cô nhóc này sớm muộn cũng sẽ đi theo, nếu đã như thế thì đưa cả cô ấy đi luôn cũng được.
“Được, hôm nay em đi với chị”, Nam Cung Yến nghe thấy thế thì nắm chặt cánh tay của Tuyên Hoàng, cười nói.
“Tốt quá đi mất, em không phải cô đơn nữa rồi”, Tuyên Hoàng nghe thấy Nam Cung Yến đồng ý với mình thì vui mừng khôn xiết.
Trần Thanh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không có ai hỏi ý kiến của anh hay sao?
Nhưng mà anh không dám nói những lời này trước mặt hai người họ, nếu không chắc chắn là sẽ bị đánh chết mất.
Trần Thanh lái xe dẫn theo hai người đến biệt thự mà Lữ Đại Vĩ nói.
“Đây là hướng đi đến Thiên Sướng Viên sao?”, thấy hướng đi của chiếc xe thì Tuyên Hoàng mở to mắt nói.
“Ừ, đúng thế”, Trần Thanh gật đầu, khi Lữ Đại Vĩ đưa anh chìa khóa thì hình như có nói là biệt thự số 01 ở Thiên Sướng Viên, trước khi đến anh cũng đã hỏi thăm những người ở biệt thự thì đúng là ở đây.
“Chúng ta đến Thiên Sướng Viên làm gì?”, Nam Cung Yến không hiểu nên hỏi lại.
“Tất nhiên là đến xem nhà rồi, em nghĩ chắc là anh Thanh chuẩn bị cho chị một căn nhà vô cùng rộng lớn, hôm nay rảnh nên muốn đưa chị đi”, đôi mắt tròn xoe như trân châu của Tuyên Hoàng đảo qua đảo lại rồi cười híp mắt, đoán.
Trần Thanh lập tức trừng lớn mắt, cô nhóc này đúng là xấu xa mà, thế mà lại bẫy anh.
Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh một cách mơ hồ, cô muốn biết đây có phải là sự thật hay không.
“Đến nơi thì hai người sẽ biết thôi”, Trần Thanh không muốn nói luôn lúc này, nếu mà nói ra không phải sẽ khiến cho Tuyên Hoàng có cơ hội đắc ý hay sao.
Tuy rằng chút nữa đến biệt thự thì cũng biết cả thôi.
“Đừng có đánh trống lảng, tôi biết là thật mà, tôi cũng không hiếm lạ gì”, nghe thấy lời Trần Thanh nói thì Tuyên Hoàng tức giận đáp lại.
Trần Thanh cũng không biết làm sao với cô nhóc này.
Rất nhanh xe đã đi đến Thiên Sướng Viên, vừa tiến vào cửa đã nhìn thấy một trang viên vô cùng rộng lớn, những bụi cây trong này vô cùng cao lớn và rậm rạp như một mê cung vậy, cây nào cây nấy đều cao đến ba bốn mét, kể cả có nhảy lên cũng không thể nhìn thấy đường cái bên ngoài được.
“Mê cung cây cối này thiết kế không tồi”, nhìn thấy khung cảnh này thì Tuyên Hoàng khen không dứt miệng.
“Hừ, đúng là lũ nhà quê”, ngay lúc này có một chiếc xe dừng lại trước đầu xe bọn họ, một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt từ trong xe đi ra một cách kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, kinh thường nói với đám người Trần Thanh.
Ba người Trần Thanh đang thưởng thức mê cung cây cối sau khi nghe thấy lời người đó nói thì đều nhăn hết cả mày lại, rồi nhìn người phụ nữ đó một cách khó chịu.
“Hình như có tiếng một con ruồi vo ve mãi, mấy người có nghe thấy không?”, Trần Thanh liếc nhìn người phụ nữ ngu ngốc kia một cái rồi nói.
“Hả?”, Nam Cung Yến tuy rằng rất thông minh nhưng cách chơi chữ thế này không phải sở trường của cô, nên trong chốc lát cô không phản ứng lại được.
“Đừng có nói thế, anh nói như thế không phải là xúc phạm đến bọn ruồi rồi hay sao”, Tuyên Hoàng cười nói.
“Các người...”
Vốn muốn cười nhạo một cái rồi đi nhưng kết quả là còn chưa nói được câu nào đã bị đám Trần Thanh chặn họng rồi.
“Chồng à, họ bắt nạt em, em không biết đâu, anh phải báo thù cho em. Em muốn hủy dung hai người phụ nữ này còn tên đàn ông kia thì chặt đứt tứ chi hắn là được”, người phụ nữ tức giận quay lại nói với người đàn ông ở trên xe.
Chỉ là lời nói của bà ta không được đáp lại, tên chồng béo mập của bà ta đang nhìn chằm chằm phía đối diện, đến nước bọt cũng sắp chảy hết ra rồi.
Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình như thế thì vô cùng kinh ngạc, khi nãy bà ta muốn giễu cợt đám người này đơn giản chỉ vì thấy người phụ nữ kia xinh đẹp hơn bà ta, bà ta không chịu được nên mới muốn đàn áp một chút.
Chỉ là không ngờ đến, cái trò mà bà ta tự cho là thông minh ấy lại khiến cho người đàn ông của mình có ý nghĩ xấu với người đàn bà kia, điều này khiến cho bà ta không thể nào chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!