Chương 391: Ngông nghênh
Tất cả người ở đây thấy cảnh tượng này thì đều sững sờ.
Đường đường là thầy Lữ thế mà lại cung kính với một thanh niên như thế, điều này thực sự khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.
La Dũng Đức hối hận không thôi, ông ta không ngờ đến, thầy Lữ thế mà lại biết tên nhóc này, còn cung kính với cậu ta như thế.
“Tôi nói rồi mà, người thanh niên này không đơn giản đâu”.
“Không sai, không có cái gì qua được tầm mắt của tôi cả, đối mặt với người nhà họ Hạ mà vẫn bình tĩnh như thế thì không thể nào là người bình thường được”.
“Ôi... không biết ai bảo người ta đến đây tìm cái chết nữa”.
Có người bảy tỏ ý kiến của mình về cảnh tượng trước mắt này, còn những sự khiêu khích mà họ nói về anh nãy giờ thì đều quên hết cả rồi.
“Gọi ông đến đây không có chuyện gì khác cả, ông nói cho bọn họ biết biệt thự số 01 này là của ai?”, Trần Thanh còn không thèm đứng lên mà lạnh lùng nói.
“Biệt thự số 01 tất nhiên là của Trần gia rồi, sao thế, có người chất vấn cậu sao?”, Lữ Đại Vĩ vốn còn nghĩ Trần Thanh gọi mình đến là để kiếm chuyện, không ngờ chỉ là một chuyện nhỏ như thế này, ông ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hỏi xong thì ánh mắt ông ta chuyển về phía người nhân viên làm việc ở đây.
Với kinh nghiệm của ông ta thì chỉ cần nhìn là biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Thầy Lữ, chào thầy, tôi là Hạ Hiểu Vũ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, là do quản lý ở đây độc đoán quá, không tìm hiểu rõ mọi chuyện mà đã vội đưa ra kết luận, mang đến phiền phức cho ông, tôi thay mặt người nhà họ Hạ xin lỗi ông”, Hạ Hiểu Vũ dù gì cũng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của nhà họ Hạ, sau khi ngạc nhiên thì cô ta cũng lấy lại tinh thần, nói.
“Không, người mà các cô phải xin lỗi không phải là tôi, mà là cậu Trần, nếu như cậu Trần nguyện ý tha thứ cho các người thì thầy Lữ tôi đây sẽ không truy cứu đến cùng nữa”.
Nói đến đây thì trong mắt ông ta hiện ra một tia hung dữ.
Đám người ở đây sau khi nghe thấy lời nói của Lữ Đại Vĩ thì đều ngây người ra.
Hạ Hiểu Vũ nhìn về phía Trần Thanh, chuyện trước đó vẫn còn chưa cảm ơn anh, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy nữa, cô ta thấy vô cùng khổ tâm.
“Anh Trần, thật sự rất xin lỗi anh, do tôi quản lý không nghiêm, để anh phải chịu rắc rối rồi, xin lỗi anh rất nhiều”, Hạ Hiểu Vũ rất thông minh, biết chuyện hôm nay đều phải xem sắc mặt Trần Thanh, nếu anh không truy cứu thì còn may, nhưng nếu anh không bỏ qua cho thì chỉ sợ hôm nay gặp rắc rối rồi.
“Thật ra chuyện cũng không phức tạp như thế, tất cả đều do tên ngốc này mà ra, cho nên cô xem xét rồi xử lý đi”, Trần Thanh xua xua tay, rồi chỉ thẳng vào người La Dũng Đức đang chuẩn bị chuồn đi.
Ánh mắt tất cả người ở đây đều chuyển sang La Dũng Đức đang đứng ở cửa.
“Lăn ra đây cho tôi”, Lữ Đại Vĩ trừng mắt lên rồi bước lên trước kéo La Dũng Đức lại, quăng ngã xuống đất.
La Dũng Đức và người đàn bà kia lúc này vô cùng sợ hãi, run rẩy không dám nói tiếng nào.
“Tôi sai rồi, cậu Trần, cậu tha cho tôi, lần sau tôi không dám nữa”, La Dũng Đức nào còn lại chút khí chất của cậu chủ nữa chứ, ông ta lập tức quỳ xuống xin tha.
“Hừ, nếu mà ông đắc tội tôi thì may ra tôi còn không so đo với ông, nhưng mà đụng ai không đụng lại nhăm nhe đến vợ tôi, cho nên...”, Trần Thanh lạnh nhạt nói, rồi búng ngón tay, một cây kim màu bạc nhanh như chớp đâm thẳng vào bụng dưới của La Dũng Đức, loại bỏ hết dương khí ra khỏi cơ thể ông ta.
Cũng có thể nói, sau này ông ta không bao giờ còn là một người đàn ông nữa.
Hơn nữa, không còn dương khí thì sợ ngay cả người bình thường ông ta cũng không làm được nữa, sợ rằng sau này thành phố Long Hải sẽ nhiều thêm một người phụ nữ, thiếu đi một người đàn ông, chuyện này đối với người đàn ông nào mà nói đều là hình phạt đáng sợ nhất.
La Dũng Đức chỉ cảm thấy bụng dưới của mình truyền đến một cơn đau, đến khi ông ta giơ tay lên sờ thì không thấy có gì khác thường nên thở phào nhẹ nhõm một cái.
Ông ta còn nghĩ Trần Thanh mạnh miệng như thế thì nhất định không thể nào dễ dàng bỏ qua cho mình, không ngờ chỉ là mạnh miệng mà thôi, còn thực hiện thì không quyết đoán một chút nào.
Những người khác không ngờ hình phạt của anh lại nhẹ nhàng như thế, điều này chỉ có thể nói là do anh rộng lượng mà thôi.
“Được rồi, có thể đi rồi”, Trần Thanh lạnh nhạt nói rồi không để ý đến những người còn lại mà để cho La Dũng Đức đi.
“Như thế sao, cảm ơn nhiều”, La Dũng Đức vô cùng vui vẻ, vì theo ông ta thấy là do Trần Thanh sợ nhà họ La bọn họ, nếu không sao lại giữ thế diện cho ông ta như thế cơ chứ.
Nói xong thì La Dũng Đức lập tức rời đi luôn.
Còn người đàn bà kia thì dù bị La Dũng Đức cắm sừng nhưng bà ta không nỡ bỏ ông ta nên cũng đi theo.
Nhìn thấy cảnh này thì những người ở đây đều có vẻ mặt vô cùng kì lạ, đặc biệt là Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng, chỉ là họ đều hiểu rõ một chuyện, Trần Thanh tuyệt đối không phải một người để cho mình chịu thiệt như thế, anh để cho ông ta đi chứng tỏ vẫn còn trò hay khác đang chờ đợi phía sau.
Tất nhiên, Lữ Đại Vĩ cũng không nghĩ đường đường là Trần gia mà lại thả cho đối thủ đi một cách dễ dàng như thế, còn liên quan đến việc anh muốn xử lý La Dũng Đức thế nào thì ông không quan tâm.
“Cô Hạ, người mua biệt thự số 01 đến rồi, không biết cô còn hoài nghi gì nữa không?”, Trần Thanh lạnh nhạt hỏi Hạ Hiểu Vũ.
“Nếu mà không có thì cử người đi dẫn đường cho tôi, tôi muốn đến xem biệt thự”, Trần Thanh không đợi Hạ Hiểu Vũ nói đã nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!