Chương 401: Âm thanh thiên nhiên
“Được thôi”, Trần Thanh mỉm cười. Anh dĩ nhiên không muốn tự mình ra tay đấu giá, chính là sợ bị người khác nhìn ra tâm trạng sốt ruột của mình.
Tuy nhiên, món đồ này người khác lấy cũng vô ích, nhưng lỡ như thật sự bị người ta cướp ngang, anh không thể không ra tay cướp lại.
Tóm lại là anh không thích tự ra tay.
“Ba triệu”.
Đấu giá viên nhìn ngang nhìn dọc, lúc ông ta càng lúc càng thất vọng thì một giọng nói vô cùng êm tai truyền đến, cứ tưởng như là âm thanh của thiên nhiên vậy.
Đấu giá viên lập tức nhìn sang thì thấy Nam Cung Yến, trong mắt ông ta lộ ra vẻ cảm kích.
Nếu tại buổi đấu giá do ông ta dẫn chương trình mà xuất hiện một kỷ lục đấu giá, điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với ông ta.
“Cô gái này ra giá ba triệu, còn ai ra giá nữa không? Ba triệu lần một, ba triệu lần hai, ba triệu... đấu giá thành công. Chúng ta hãy chúc mừng cô gái này”, đấu giá viên hình như dùng tốc độ nói nhanh nhất cả đời mình, lần đấu giá này đã được chốt hạ ngay lập tức.
“Ôi trời, đúng là có người đấu giá thật”.
“Xinh đẹp như vậy mà não có vấn đề rồi sao?”
“Anh muốn chết hả? Cô ấy là người phụ nữ của Trần gia đó”.
“Món đồ này trong tay người khác là tai hoạ, nhưng trong tay cao nhân thực thụ thì có lẽ là bảo vật”.
Người bên dưới nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên bàn tán xôn xao cả lên.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người thâm sâu khó đoán, còn có người chờ xem kịch hay.
“Đấu già viên này đúng là hài hước quá đi, lại một lần nữa đấu giá thành công, đáng ra phải kéo dài thời gian ra một chút nữa, để xem thử có ai ra giá hay không chứ?”, Tuyên Hoàng nhìn thấu được tâm tư của người đấu giá viên này thì không khỏi buồn cười, liền cười hihi nói.
“Vậy thì phải có người dám ra giá mới được chứ”, Trần Thanh không mấy vui vẻ trừng mắt liếc cô nhóc này, lúc làm chuyện chính thì cô ấy không xuất hiện, lúc này còn lén cười.
Sau khi trải qua lần đấu giá này, cuộc đấu giá phía sau vẫn diễn ra khá bình thường, đều là mấy thứ thường hay xuất hiện. Cho dù có mấy thứ đại loại như đồ cổ quý báu thì Trần Thanh căn bản cũng không mấy hứng thú.
“Anh Trần, món đồ tiếp theo chính là thứ mà tôi nói với anh”, ngay lúc này, Tăng Kim Lai nhỏ giọng nói.
“Ừm”, Trần Thanh gật đầu. Anh đã nhìn thấy cái rương lớn được mang lên, bên trong là cây linh dược trăm năm. Nếu là linh dược bình thường, Trần Thanh cũng không để ý làm gì, nhưng linh dược này là cây linh dược gia tăng sinh lực.
Phải biết là linh dược gia tăng tu vi, đan dược gia tăng xác suất đột phá, còn có linh dược gia tăng sinh lực đều là những thứ được võ giả săn lùng nhiều nhất.
Đặc biệt đan dược gia tăng tuổi thọ là thứ quan trọng nhất đối với võ giả sắp chạm đến giới hạn tuổi thọ của mình.
Đây không đơn chỉ là chuyện sống thêm bao nhiêu năm, mà nếu có cơ duyên thì có lẽ lại đột phá lần nữa, gia tăng tuổi thọ.
Cho nên, nếu linh dược như vậy xuất hiện chắc chắn sẽ thu hút một số cường giả, e là buổi đấu giá hôm nay chắc sẽ không yên bình đâu.
Nghĩ tới đây, việc đầu tiên Trần Thanh làm là dùng mắt xuyên thấu của mình quét hết xung quanh. Lần này, anh không những quét quanh đại sảnh, ngay cả trên lầu cũng sẽ quét qua một lượt.
Lúc mắt xuyên thấu của anh nhìn lên trên lầu thì đồng tử của anh bỗng dưng co rút.
Ngay tại lầu trên của khách sạn này lại xuất hiện một trực thăng, mà trên đó có năm sáu người nhân viên vũ trang đeo mặt nạ, trang bị kín bước xuống.
“Xem ra, cây linh dược này thu hút không ít sự chú ý của nhiều người”, thấy cảnh này thì Trần Thanh biết, bây giờ cho dù muốn ra ngoài cũng không thể được. Đám người này dám xuất hiện trắng trợn như vậy, chắc chắn đã phong toả nơi này rồi.
Quả nhiên, lúc Trần Thanh quét mắt xuyên thấu sang cửa chính thì phát hiện cửa bị đóng chặt, không những cửa bình thường bị khoá, bên ngoài còn được khoá bằng ổ khoá sắt to đùng.
Còn một số lối thoát hiểm cũng bị đóng chặt, chứ đừng nói tới cửa sổ đại loại vậy.
Trần Thanh lắc đầu, anh lập tức toàn lực mở rộng hết khả năng xuyên thấu, nhanh chóng tập trung vào vài người, rõ ràng có nội ứng trong đám đông này.
“Đợi chút nữa, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, đi theo anh có hiểu không?”, Trần Thanh nói với Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng.
“Sao vậy?”, nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đột nhiên hồi hộp nên nhỏ giọng hỏi.
“Trước tiên đừng hỏi, chờ chút nữa sẽ biết”, Trần Thanh lắc đầu khiến bọn họ làm chuyện mà họ cũng không biết.
“Anh Tăng, anh giúp tôi lấy vài cây tăm xỉa răng ở bàn ăn bên ngoài, lấy nhiều một chút”, Trần Thanh không có vũ khí trong tay, kim bạc đã dùng hết rồi, gần đây không có thời gian để bổ sung kịp nên phải tìm một số vật thay thế.
“Tôi biết rồi anh Trần”, Tăng Kim Lai dĩ nhiên cũng nghe thấy lời Trần Thanh nói với Nam Cung Yến. Tuy anh ta không nghĩ ở nơi như thế này sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh ta rất tin vào Trần Thanh, lập tức rời khỏi rồi nhanh chóng quay lại.
Anh ta không tự ý là càn, thật sự chỉ lấy vài cây tăm, còn lấy thêm vài đôi đũa mà không lấy mấy thứ như dao ăn đại loại vậy vì anh ta sợ có người sẽ để ý.
“Anh Trần, đồ đã lấy xong. Điện thoại không có tín hiệu, xem ra quả nhiên là xảy ra chuyện rồi”, lúc nãy Tăng Kim Lai lấy đồ thì nhìn điện thoại của mình, phát hiện không có tín hiệu”.
Nếu là rừng núi hoang sơ thì cũng không có gì lạ. Nhưng đây là khách sạn, khách sạn thì tuyệt đối không thể có vụ mất tín hiệu. Cho nên chắc chắn có người đã ngăn tín hiệu ở nơi này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!