Chương 404: Nắm giữ cục diện
"Được rồi", Tăng Kim Lai đành gật đầu, anh ta biết bản thân chỉ cần làm theo những gì anh Trần nói mà thôi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Lúc này, Tăng Kim Lai bước đến két sắt bên cạnh sân khấu đấu giá, bắt đầu mở ra.
Dưới sự đồng ý của Trần Thanh, chỉ trong chốc lát Tăng Kim Lai đã mở két sắt ra, nhưng để mở được nó thì phải mở ra từng cái ổ khóa một.
Đầu tiên là khóa mật mã, nhập xong khóa mật mã, tiếp đến là quét vân tay, rồi đến nhận dạng khuôn mặt.
Tiến hành hết thảy một loạt những phương pháp mở khóa thì két sắt mới được mở ra.
Lúc két sắt được mở ra, tên đầu sỏ mới bước lại gần két sắt, khi hắn ta nhìn thấy Thúy Linh Chi được đặt trong một cái bình trong suốt thì hai mắt sáng rực lên.
Đây chính là mục tiêu hành động lần này của bọn họ, hắn ta tức thì cầm Thúy Linh Chi lên.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành, rút thôi", tên đầu sỏ vô cùng khôn ngoan, chỉ lấy Thúy Linh Chi đi thôi, những món đồ còn lại không hề động vào.
Trần Thanh híp mắt quan sát, đợi đến lúc bọn chúng muốn rút lui thì mới là thời cơ tốt nhất.
"Rất cảm ơn sự phối hợp của các vị, lần hành động này vô cùng suôn sẻ, thôi thì hẹn gặp lại các vị sau nhé", khi tên đầu sỏ đã cầm chặt trong tay món đồ hắn ta muốn, hắn ta lập tức dẫn đàn em nhanh chóng rời đi, lúc đi đến trước cửa, đột nhiên hắn ta quay đầu nói với đám người đang còn ở trong đại sảnh.
"Thời cơ đến rồi!", ngay lúc bọn họ xoay người lại sắp bước ra khỏi cửa, Trần Thanh lại đột nhiên đứng bật dậy, anh vụt như chớp đến cạnh mấy tên đó.
Mấy tên này cũng là những cao thủ đã dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, ngay lúc Trần Thanh vọt lên trong tích tắc, bọn họ dù đã cảm nhận được, nhưng vì thực lực quá chênh lệch, vả lại khoảng cách cũng khá gần cho nên có cầm súng thì cũng vô dụng.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Người đầu tiên Trần Thanh muốn ra tay dĩ nhiên chính là tên đầu sỏ, nhưng điều mà Trần Thanh không ngờ là phản ứng của tên đầu sỏ này lại vô cùng nhanh nhạy, hắn ta tức khắc né tránh đòn tấn công của anh, hơn nữa liên tiếp chật vật lẩn tránh khỏi phạm vi tấn công của Trần Thanh.
"Mày không chạy thoát được đâu", Trần Thanh cười khẩy thi triển Tiêu Dao Bộ, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt tên đầu sỏ, hai tay ra đòn liên tiếp khắp nơi xung quanh hắn ta, làm hắn ta không thể nào lui lại được.
"Mày đừng có đến đây, nếu không tao sẽ nhấn cái nút này, toàn bộ người ở đây không một ai có thể thoát được, đều sẽ chết ở đây", tên đầu sỏ kia cảm thấy những đòn tấn công của Trần Thanh vô cùng mạnh mẽ, hắn ta biết rõ bản thân không có cách nào ngăn lại được, ngay lúc này, hắn ta bèn đưa một cái nút nhấn trong tay ra điên cuồng gào lên.
Trần Thanh lập tức dừng lại, anh thở dài trong bụng, về lại thành phố được bao lâu đâu mà lại quên hết những chiêu trò này rồi.
Nên biết là bàn về chơi "hàng nóng" thì đám người Huyết Lang anh mới là dân chuyên, mà đương nhiên Vua Sói là anh đây đều thông thạo hết thảy các loại vũ khí nóng rồi.
Vốn dĩ đám đông còn đang mừng thầm thì lại chứng kiến cảnh tượng này, toàn bộ nhất thời đều trợn tròn mắt, từng người một bắt đầu gào lên.
"Chết tiệt! Tại hắn ta hết! Tưởng mình là cậu Trần thì muốn làm gì làm sao?"
"Đúng thế, bọn cướp muốn đi thì để bọn chúng đi đi, ngăn cản làm gì không biết?"
"Lại muốn làm anh hùng đây mà, bây giờ thì hay rồi, liên lụy đến chúng ta luôn".
Đám người nhà giàu quyền quý kia người nào cũng đều tái mặt, có bao giờ bọn họ muốn chứng kiến đánh đấm đâu? Thế nên bọn họ không ngừng oán trách Trần Thanh.
"Tao cho mày thêm một cơ hội nữa, đưa nút đồ điều khiển từ xa và để lại cây Thúy Linh Chi kia cho tao, tao sẽ chừa cho bọn mày một con đường sống", Trần Thanh bỏ ngoài tai, không mảy may để ý đến lời nghị luận của đám người kia, anh mở miệng nói với tên đầu sỏ một cách thẳng thừng.
"Mày...mày vừa nói gì thế?", nghe Trần Thanh nói thế, tên đầu sỏ kia nhất thời còn tưởng mình nghe nhầm, tên này bị điên rồi à?
"Chẳng lẽ mày không thấy người nắm giữ cục diện trong tay là ai sao?", sao khi tên đầu sỏ hoàn hồn lại, lập tức bị chọc điên lên, lúc này hắn ta hung hãn nói.
"Mày nghĩ mày là ai? Hừ! Cơ hội chỉ đến một lần, người thông minh thì phải nên nắm bắt nó, tốt nhất mày nên tin vào trực giác của bản thân đi", Trần Thanh lại nhếch mép giễu cợt, sau đó anh thản nhiên nói.
Tên đầu sỏ kia thầm giật bắn người, bởi vì lúc vừa rồi, quả thật trong lòng hắn ta có một dự cảm xấu, hắn ta cảm thấy nếu như không làm theo lời người thanh niên này nói thì sẽ xảy ra chuyện vô cùng thảm khốc.
"Làm...làm sao mày lại biết tao đang nghĩ gì?", lúc này tên đầu sỏ đã có chút rối loạn, hỏi lại với vẻ hoảng hốt.
"Tao cho mày thêm 10 giây để quyết định, 10 giây sau thì cơ hội của mày liền vụt mất", Trần Thanh lại không trả lời câu hỏi của hắn ta mà ngang ngạnh nói.
"Đại ca, thằng này bị ngu à? Biết bao nhiêu nòng súng của chúng ta đang nhắm vào hắn như vậy, hắn có thể làm trò mèo gì chứ?", lúc này có một tên đàn em lên tiếng.
"Đúng đó đại ca, hắn đang ba hoa với anh thôi, dù cho hắn có mạnh đến cỡ nào đi nữa, một phát súng là lật ngay, cũng về chầu ông bà thôi", lại thêm một tên nói, đồng thời trừng mắt nhìn về phía Trần Thanh.
"Ngu xuẩn nhất chính là người thiếu hiểu biết", Trần Thanh chỉ biết lắc đầu, sau đó anh lại nói: "Đã qua 10 giây rồi, xem ra bọn mày chọn chống trả đến cùng, được rồi, tao đã cho bọn mày cơ hội, là bọn mày không biết nắm bắt đấy nhé!"
Vừa dứt lời, Trần Thanh liền biến mất trong chớp mắt, ngay lúc anh xuất hiện lần nữa thì mấy tên cầm vũ khí trong tay chỉ cần động nhẹ thì đã bị Trần Thanh đánh bật ra, sau đó đập mạnh vào tường rồi ngất đi.
Không đến 5 giây, hiện trường chỉ còn lại tên đầu sỏ với chiếc điều khiển từ xa trong tay.
Lúc này, tên đầu sỏ kia đã trợn tròn mắt, đám đàn em của hắn ta cũng từ trăm người chọn một, tinh anh trong tinh anh, theo hắn ta rong ruổi không biết bao nhiều trận chiến, nhưng khi đứng trước mặt người thanh niên thần bí này, ngay cả cơ hội chống trả cũng không có.
Thậm chí hắn ta còn chưa kịp nhìn thấy động tác của người thanh niên này thì đám đàn em của hắn ta đã bay ra ngoài hết rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!