Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 411: Mở rộng tầm mắt

"Được rồi, nghe theo anh", sau khi nghe Trần Thanh nói xong, Nam Cung Yến cũng không phản bác, dù sao thì về chuyện tu luyện Trần Thanh mới có quyền lên tiếng.

"Anh qua xem Tuyên Hoàng đã, xem thử cô ấy thế nào rồi", Trần Thanh chợt nghĩ đến Tuyên Hoàng vẫn đang tu luyện, anh liền đứng lên bước đến phòng của Tuyên Hoàng.

Trần Thanh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét một lượt, nhìn thấy Tuyên Hoàng vẫn miệt mài tu luyện, anh cảm thấy vô cùng hài lòng, không ngờ con bé Tuyên Hoàng nhí nha nhí nhố này lại nhẫn nại tu luyện đến vậy, xem ra quả đúng là người có thiên phú rồi.

Nếu Tuyên Hoàng đã không có gì đáng lo, Trần Thanh cũng yên tâm đi xuống lầu, bắt tay vào nấu bữa sáng.

Lúc Trần Thanh vừa nấu xong bữa sáng, ngoài cửa liền vang lên hồi chuông cửa, anh nhìn xuyên qua cửa thì thấy hai người hôm qua vừa đến là Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ.

"Có người đến à, để em ra mở cửa", ngay lúc Trần Thanh định bước ra mở cửa, Tuyên Hoàng giống như một con bướm vụt từ trên lầu xuống, chạy ra ngoài cửa.

Đối với chuyện này, Trần Thanh cũng không ngăn cản.

Với dáng vẻ vụt chạy vừa rồi của Tuyên Hoàng, xem ra cô ấy đã có bước đầu nhập môn, nhưng chỉ cần một đêm đã có thể nhập môn thì quả thật có thiên phú hơn nhiều so với đám Giang Tử Phong rồi.

Sau đó, Trần Thanh cũng không xen vào nữa, lúc này Nam Cung Yến cũng đã xuống lầu, tu luyện cả đêm chẳng những cô không có chút mệt mỏi nào, trái lại tinh thần lại càng thêm sảng khoái.

"Vợ ơi, lát nữa anh phải đi ra ngoài một chút, là người hôm qua tìm anh khám bệnh", Trần Thanh dặn dò Nam Cung Yến trước khi hai người Phạm Thanh Thanh bước vào.

"Nhanh không?", nghe Trần Thanh nói thế, Nam Cung Yến ngập ngừng nói, mấy ngày qua ngày nào cũng đều ở cạnh Trần Thanh, đột nhiên anh bảo muốn đi ra ngoài nên cô cảm thấy có chút hụt hẫng.

"Nhanh lắm, chỉ khám cho một bệnh nhân mà thôi, anh khám xong sẽ về nhà ngay", Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng không nỡ của Nam Cung Yến thì trong lòng vui vẻ không thôi.

"Được rồi, đi sớm về sớm đấy", Nam Cung Yến gật đầu, dù sao chuyện trị bệnh cứu người cũng không thể chậm trễ.

"Chào anh Trần, mới sáng sớm đã quấy rầy anh, thật sự không hay lắm, xin anh thứ lỗi", Phạm Thanh Thanh nhìn thấy Trần Thanh và Nam Cung Yến đang ăn sáng, nhất thời có chút ngại ngùng nói.

"Không có gì đâu, có muốn ăn sáng cùng không?", Trần Thanh xua tay, anh không ngờ sau một đêm mà hai người này đã suy nghĩ kỹ rồi? Nếu họ nhờ mình trị bệnh cho bệnh nhân kia, thì nhất định phải giúp mình điều tra manh mối rồi.

"Được chứ", điều làm Trần Thanh không ngờ là Phạm Thanh Thanh này lại chẳng thèm khách sáo mà gật đầu đồng ý ngay, hơn thế nữa còn thẳng thừng ngồi xuống ăn ngon lành.

"Anh không ngồi xuống ăn sao?", Trần Thanh chỉ hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng không có để ý nữa, quay sang hỏi Vu Hòa Vĩ vẫn đang đứng ngây ra đó.

"Không...không cần đâu anh Trần, tôi không thấy đói", Vu Hòa Vĩ liên tục xua tay, ánh mắt của Trần Thanh nhìn anh ta ngày hôm qua, đã làm anh ta tối về đi ngủ còn gặp ác mộng nữa, lúc này anh ta vẫn đang cực kỳ sợ Trần Thanh, anh ta cũng không dám ngồi cùng bàn ăn cơm với Trần Thanh đâu.

"Tùy anh vậy", Trần Thanh không màng tới nữa, tiếp tục ăn.

Tuyên Hoàng đứng nhìn một màng này rồi vội vã gia nhập lực lượng giành đồ ăn.

"Ừm...ngon quá", lúc Phạm Thanh Thanh ăn miếng đầu tiên thì hai mắt liền sáng lên, mở miệng cảm thán không thôi.

"Món này ngon quá, còn món này nữa, tôi chưa từng ăn món nào ngon như vậy đâu, đây đúng là món ngon nhất trên đời mà", sau khi Phạm Thanh Thanh bỏ vào miệng muỗng đầu tiên, thì ăn liên tục không dừng, ăn một miếng lại khen một câu.

"Ngon lắm phải không, đây chính bữa ăn sáng tự tay anh rể em làm đó, hôm nay chị có lộc ăn rồi, những người khác có muốn cũng không được đâu", nghe Phạm Thanh Thanh không ngớt lời khen ngợi, mặt mày Tuyên Hoàng cũng vô cùng vui vẻ, cô ấy nói.

"Bữa...bữa sáng này là do anh Trần nấu sao?", nghe Tuyên Hoàng nói thế, Phạm Thanh Thanh nhất thời ngẩn ra, cô ta hoàn toàn không ngờ đến, một người mạnh mẽ như Trần Thanh lại có thể nấu được một bàn đồ ăn ngon như vậy, đúng là làm cô ta mở rộng tầm mắt.

Mà Vu Hòa Vĩ vốn sợ Trần Thanh như sợ cọp, nhưng khi nghe được bàn đồ ăn này đều do Trần Thanh nấu cũng trợn mắt há mồm, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.

"Chuyện tôi biết nấu nướng làm mấy người giật mình đến vậy à?", nhìn thấy điệu bộ của hai người kia, Trần Thanh cũng muốn cạn lời.

"Không...không phải thế, chỉ hơi bất ngờ thôi", Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ lắc đầu nguầy nguậy, bọn họ nào dám đắc tội với ông thần này.

Vốn là hôm qua khi biết Trần Thanh cũng biết y thuật, hai người bọn họ vẫn còn ngờ ngợ, nhưng khi trở về điều tra kỹ càng tư liệu của Trần Thanh, bọn họ mới biết chiến tích của Trần Thanh kinh khủng đến mức nào.

Đây cũng là một trong những nguyên do vì sao bọn họ lại kinh ngạc trước tài nấu nướng của Trần Thanh, không phải mọi thiên tài điều dành hết thời gian và công sức cho việc tu luyện sao?

"Thôi được rồi, ăn no chưa? Nếu no rồi thì đi thôi, đi sớm còn về sớm", Trần Thanh lau miệng rồi đứng lên nói tạm biệt với Nam Cung Yến, sau đó anh bước một mạch ra khỏi cửa.

"Vâng", nghe Trần Thanh nói thế, Phạm Thanh Thanh vội vã nhét hết đồ ăn vào trong miệng, nhanh chóng nối bước Trần Thanh ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, nhìn thấy Trần Thanh đã mở cửa ngồi vào xe từ lúc nào, hai người Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ nhất thời có chút buồn bực, ông tướng này đúng là trời ơi đất hỡi, nhưng vì phải cầu cạnh người ta nên đành chịu đựng vậy.

"Thưa anh Trần, đây là tư liệu của bệnh nhân, anh xem trước đi", lúc này Phạm Thanh Thanh lấy tư liệu của Trương Hàng từ trong túi xách ra đưa cho Trần Thanh.

"Không cần đâu, chỉ cần đưa tôi đến trước mặt bệnh nhân là được rồi", Trần Thanh không mảy may để ý đến những thứ này, mấy xấp tài liệu này làm sao chính xác bằng việc đích thân kiểm tra sức khỏe chứ, anh còn tin tưởng vào y thuật và thị lực của bản thân hơn nhiều.

Dù sao thì tình hình bệnh nhân bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra thay đổi, mấy xấp tài liệu này chỉ để tham khảo mà thôi.

Nghe Trần Thanh nói thế, Phạm Thanh Thanh có hơi lúng túng cất tư liệu vào.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe trở nên yên ắng, Trần Thanh cũng vui vẻ thoải mái.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận