Chương 414: Chuyên môn nghiệp vụ
Trần Thanh dĩ nhiên không biết chú Vinh đang nghĩ gì. Cho dù anh biết thì cũng không để tâm. Dù sao, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt đối với anh mà thôi.
“Cũng may, đi về cũng chỉ mất hai tiếng”, Trần Thanh nhìn thời gian rồi mỉm cười vui vẻ.
“Hả? Sao không có ở đây?”, Trần Thanh mở cửa biệt thự, phát hiện không có ai. Anh nhanh chóng dùng mắt xuyên thấu quét một lượt, cả biệt thự không một bóng người. Hai người họ cũng không biết đã đi đâu rồi.
Tuy Nam Cung Yến có thực lực, nhưng cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.
Trần Thanh lập tức gọi cho Nam Cung Yến, may là điện thoại đã đổ chuông báo hiệu kết nối được.
“Được, mọi người ở đó chờ anh. Anh đến tìm bọn em”, Trần Thanh biết hai người họ đi mua sắm thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vì để bảo đảm an toàn, bản thân ở bên cạnh họ thì càng yên tâm hơn.
Sau đó, Trần Thanh bèn vào gara lái một chiếc xe ra ngoài. Cũng may lúc đầu Lữ Đại Vĩ để lại vài chiếc xe trong biệt thự, nếu không thì đúng là không đủ dùng.
Tới con đường phồn hoa nhất của thành phố Long Hải, Trần Thanh không mất nhiều thời gian tìm kiếm thì biết hai người họ đang ở đâu.
Vì hễ hai người đi tới đâu thì nhất định sẽ trở thành tiêu điểm trong mắt nhiều người, nên chỉ cần nhìn thấy nơi nào mọi người đều nhìn về cùng một hướng thì anh biết là họ đang ở đó.
Quả nhiên, Trần Thanh đi dọc con phố này, đi tới nửa đường thì trực tiếp rẽ vào cửa hàng đồng hồ, đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở trong đó.
“Em cảm thấy Trần Thanh đeo chiếc đồng hồ này thì như thế nào? Có chói mắt quá không?”, Nam Cung Yến chỉ vào chiếc đồng hồ được đính một vòng kim cương vỡ rồi hỏi Tuyên Hoàng.
“Chị, người như anh rể thì tốt nhất đeo kiểu đồng hồ có khí chất một chút, mẫu này phô trương quá”, Tuyên Hoàng lại lắc đầu.
“Chị cũng cảm thấy vậy, phiền cô lấy chiếc đồng hồ kia ra cho chúng tôi xem thử”, Nam Cung Yến đột nhiên chỉ vào mẫu đồng hồ vô cùng đơn giản mang phong cách cổ xưa và nói.
“Quý cô thật có mắt nhìn. Chiếc đồng hồ này là đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu của chúng tôi, tổng cộng sản xuất 100 chiếc thôi. Chiếc này vừa mới tới cửa hàng chúng tôi ngày hôm nay”, nhân viên bán hàng thấy Nam Cung Yến chỉ vào chiếc đồng hồ này thì đột nhiên mắt cô ta sáng lên, bèn nhiệt tình giải thích.
Phải biết là nhân viên bán hàng bọn họ đều đã được đào tạo cách nhìn khách rất tốt, Nam Cung Yến vừa vào thì họ biết ngay khách xịn đã đến. Tuyệt đối là người không thiếu tiền, nhất định phải chăm sóc cho tốt.
Tuy người phụ nữ xinh đẹp này vừa vào thì luôn kén chọn, nhưng họ vẫn không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, hơn nữa chuyên môn nghiệp vụ của họ hiển nhiên rất chuyên nghiệp.
“Mẫu này không tệ, rất hợp với anh rể. Người nhàm chán như anh ấy chắc chắn thích kiểu đồng hồ này”, Tuyên Hoàng không hề khách sáo nói.
Mà Trần Thanh vừa vào cửa, nghe thấy lời Tuyên Hoàng nói thì xém chút đã nổi giận.
Cô gái nhỏ này, lại dám nói xấu sau lưng mình, lá gan quả thật không nhỏ.
“Được, lấy mẫu này đi, phiền cô gói lại”, Nam Cung Yến rất thích kiểu này. Tuy nhìn thì không lấp lánh gì nhưng lại mang sự sang trọng khiêm tốn, tin là Trần Thanh nhất định sẽ thích.
Thấy Nam Cung Yến mua cho mình chiếc đồng hồ như vậy, trong lòng Trần Thanh hơi hổ thẹn. Xem ra chuyện đó phải đề cập lên chương trình hàng ngày mới được, nếu không sẽ có lỗi với lòng tốt của vợ dành cho mình.
“Vâng, thưa cô, phiền cô chờ một lúc ạ”, nhân viên bán hàng nghe vậy thì vẻ mặt bỗng dưng vui vẻ hẳn. Tư vấn cả nửa ngày trời cũng coi như không phụ lại sự phục vụ của họ, cô đã mua đồng hồ mắc nhất trong cửa hàng.
“Không cần đâu”, chính ngay lúc này, một giọng ở đâu đó bỗng dưng vang lên.
Đột nhiên sắc mặt của cô nhân viên bán hàng kia thay đổi, cô ta ngẩng đầu lên.
Còn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thì rất ngạc nhiên khi thấy Trần Thanh xuất hiện tại cửa hàng đồng hồ.
Bọn họ cũng không ngờ Trần Thanh đến nhanh như vậy, hơn nữa còn đúng lúc tìm được hai người họ.
“Cô à, cái này…”, cô nhân viên bán hàng thấy đối phương chắc có quen biết, cô ta hơi nghi ngờ hỏi lại.
“Mặc kệ anh ấy, cô cứ gói nó lại đi. Tôi thanh toán ngay”, nghe nhân viên bán hàng nói vậy, cô không thèm chào hỏi Trần Thanh mà trực tiếp nói với cô ta.
Cô còn tưởng Trần Thanh sợ bị mất mặt khi mình mua đồng hồ tặng anh ở nơi công cộng.
“Không cần đâu, anh sẽ đeo luôn”, Trần Thanh đột nhiên đi vào rồi lại lên tiếng lần nữa.
Vốn dĩ cô nhân viên bán hàng hơi khó chịu, nhưng sau khi nghe Trần Thanh nói xong thì đột nhiên thở phào.
Thì ra là cô ta hiểu lầm.
Cô ta còn tưởng người đàn ông này không muốn để người phụ nữ này trả tiền, không ngờ, cuối cùng vẫn là người phụ nữ này trả tiền, xem ra là một trai bao dựa hơi phụ nữ rồi.
Nhưng vì được đào tạo rất chuyên nghiệp nên cô ta nhanh chóng lấy chiếc đồng hồ trưng trong tủ ra đưa cho Trần Thanh.
“Vợ à, anh rất thích, cảm ơn em”, Trần Thanh đi lên, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Yến và nói.
“Sao anh tới đây nhanh vậy? Em còn muốn đem lại bất ngờ cho anh”, thấy Trần Thanh tới thì Nam Cung Yến trách cứ anh.
“Ha ha, hay là anh giả bộ không biết, em mua trước đi, sau đó hãy tặng lại anh”, Trần Thanh cười một tràng rồi nói đùa.
“Đúng là trẻ con, không thèm để ý tới anh. Mau đi thử đi, xem có hợp với anh không”, Nam Cung Yến trợn mắt rồi cũng bất lực nói với anh.
“Nhất định rất hợp rồi, vợ anh chọn là tuyệt vời nhất mà”, Trần Thanh tỏ ra chắc chắn, anh lập tức đi tới trước tủ trưng bày.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!