Chương 429: Người thừa kế nhà họ Mặc
Hóa ra, ông chủ béo này tên là Mặc Uyên, quả đúng là người thừa kế nhà họ Mặc, hơn nữa còn là người thừa kế thuật cơ quan của dòng chính nhà họ Mặc, mặc dù nhà họ Mặc có những người khác nữa nhưng thuật cơ quan chỉ truyền dạy cho một người duy nhất.
“Được rồi, bây giờ tôi đã nói hết mọi chuyện cho cậu rồi, có phải cậu nên cho tôi biết rốt cuộc cậu là ai không?”, sau khi Mặc Uyên nói ra lai lịch của mình, lạnh lùng nhìn về phía Trần Thanh.
“Tôi là một bác sĩ! Rất trùng hợp là tôi cực kỳ hứng thú với thuật cơ quan, mặc dù không biết sắp xếp như thế nào, nhưng ít nhất tôi cũng biết làm thế nào để phá giải nó”, Trần Thanh nói một cách tự tin.
Không phải là do anh hiểu về thuật cơ quan, mà là nhờ đôi mắt xuyên thấu của anh, dù những cơ quan có phức tạp thế nào, bằng con mắt xuyên thấu của anh thì không gì che giấu được.
“Ý của cậu là, cậu có thể phá giải bất cứ cơ quan nào?”, nghe thấy những lời dõng dạc tự tin của Trần Thanh, vẻ mặt của Mặc Uyên có chút khó coi nên lạnh giọng hỏi,
“Đương nhiên không phải là bất cứ cơ quan nào cũng được, ít nhất thì thuật cơ quan do cậu bày ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to đối với tôi mà thôi!”, Trần Thanh tự tin mỉm cười, từ trước đến nay anh chưa từng xem thường thuật cơ quan của nhà họ Mặc.
Thế nhưng, mặc dù Mặc Uyên là người thừa kế của nhà họ Mặc nhưng anh ta lại chưa hiểu rõ hết về thuật cơ quan được thừa kế từ nhà họ Mặc, cho nên Trần Thanh mới nói như vậy.
“Cậu... cậu khinh thường tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi là người thừa kế chân chính thuật cơ quan của nhà họ Mặc đó, cậu có dám đánh cược với tôi không?”
Mặc Uyên là người thừa kế của nhà họ Mặc, điều khiến anh ta khó chịu nhất chính là có người nghi ngờ trình độ thuật cơ quan của mình.
“Được thôi, cậu muốn đánh cược như thế nào?”, trong lòng Trần Thanh đột nhiên trở nên vui vẻ, cắn câu dễ dàng như vậy, đúng thật là tấm chiếu mới!
“Vậy thì cược xem cậu có thể nhìn ra thuật cơ quan của tôi hay không!”, hai mắt Mặc Uyên đỏ bừng, hung tợn nhìn Trần Thanh rồi nói.
“Nếu nhìn ra thì sao? Mà không nhìn ra thì thế nào?”, Trần Thanh nghe Mặc Uyên giận dỗi cá cược như vậy, trong lòng liền thấy có chút không nỡ, mình bắt nạt một người chất phác như vậy thì có nên không?
“Nếu như cậu không thể nhìn ra thì cậu phải xin lỗi tôi, đồng thời nói cho tôi biết là cậu nhìn ra các cơ quan mà tôi đã sắp xếp bằng cách nào”, Mặc Uyên tức giận, nhìn Trần Thanh nói.
“Vậy nếu như tôi nhìn ra, còn có thể phá giải nó thì sao?”, Trần Thanh thấy tên này chỉ nói nếu anh ta sẽ thắng, lại không nói nếu mình thua thì sẽ thế nào, vậy thì cũng đâu chất phác lắm nhỉ?
“Không thể nào, sao cậu có thể phá giải được chứ!”, Mặc Uyên mập mạp đột nhiên lắc đầu, hoàn toàn không tin Trần Thanh có thể phá giải thuật cơ quan của nhà họ Mặc bọn họ.
Nếu như thuật cơ quan của nhà họ Mặc dễ dàng bị người khác phá giải như vậy thì cũng không cần phải truyền lại cho đến tận ngày nay.
“Nhỡ đâu?”, Trần Thanh cũng không vội vàng, cực kỳ bình tĩnh nói.
“Nếu như cậu có thể phá giải kỹ thuật của tôi thật, thì sau này tôi sẽ là đàn em của cậu, cậu có thể tùy tiện sai phái tôi, chỉ cần không phải việc khiến tôi phải cắn rứt lương tâm và vi phạm luật pháp, tôi sẽ làm theo mọi điều cậu muốn”, khi Mặc Uyên nói ra những lời này, cả người toát lên sự tự tin mạnh mẽ.
“Được, nói rồi phải giữ lời đấy!”, Trần Thanh liền nở nụ cười, loại người thừa kế của gia tộc lớn như thế này chắc chắn giữ lời hứa, cho nên những việc anh cần làm bây giờ chính là thắng được ván cược này.
Đúng lúc này, Nam Cung Yến ôm mấy quyển sách đi đến, nhưng vài quyển sách này rõ ràng không phải để cho Trần Thanh xem, nên đã được gói lại.
“Đi thôi!”, lúc này Mặc Uyên không thể chờ đợi được nữa, mở cửa quay trở về cửa hàng.
“Xảy ra chuyện gì thế? Sao hai người đột nhiên lại gượng gạo vậy?”, Nam Cung Yến đương nhiên có thể nhìn ra giữa ông chủ của cửa tiệm này và Trần Thanh đã xảy ra chuyện gì đó.
“Không sao, định cá cược chút thôi! Đi nào, đợi chút nữa, em chắc chắn sẽ biết xảy ra chuyện gì!”, Trần Thanh liền nắm lấy tay của Nam Cung Yến, anh vốn định lấy mấy quyển sách trong tay Nam Cung Yến để cầm giúp cô.
Thế nhưng, Nam Cung Yến lại hất thẳng tay anh ra, sau đó bỏ đi.
“Sách gì thế, bí mật như vậy à?”, Trần Thanh nổi lòng tò mò, nhưng anh không dùng mắt xuyên thấu để nhìn, dù sao thì nếu Nam Cung Yến đã không muốn mình biết, anh cũng sẽ không dùng mắt xuyên thấu nhìn trộm.
Những quyển sách Nam Cung Yến chọn đều không cần trả tiền, sau đó Trần Thanh và Nam Cung Yến lái xe đi, theo sau là chiếc xe cũ đã qua sử dụng của Mặc Uyên.
“Ý của anh là tên béo đó là người của nhà họ Mặc trong truyền thuyết sao? Không phải chứ, sao trông anh ta chán đời vậy?”, Nam Cung Yến ở trong xe, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, liền trợn tròn mắt, dáng dấp của anh ta cũng không giống người thừa kế cho lắm.
“Cậu ta tên là Mặc Uyên, nếu như không phải nhìn thấy cơ quan cậu ta đang nghiên cứu, anh sợ mình cũng sẽ khó có thể đoán ra cậu ta có liên quan gì đó với người thừa kế nhà họ Mặc”, Trần Thanh bất lực lắc đầu, đúng là không thể đánh giá một người chỉ bằng vẻ bề ngoài được.
“Anh chắc chắn anh có thể giải được thuật cơ quan của anh ta chứ? Là người nhà họ Mặc, em e rằng kỹ năng sẽ không phải dạng vừa đâu”, Nam Cung Yến có chút lo lắng nói.
“Em sợ cái gì chứ, dù sao thì thua anh cũng phải nói với cậu ta thôi, cũng không tổn thất gì cả. Nếu như thắng, anh sẽ có một đàn em là người thừa kế của nhà họ Mặc, lời to!”, Nhưng Trần Thanh lại xảo trá cười, phân tích nói.
“Anh đúng thật là biết tính toán ghê, người tên Mặc Uyên này cũng thật ngốc đấy!”, Nam Cung Yến vừa nghe thấy Trần Thanh nói vậy, liền khinh bỉ.
“Cậu ta không ngốc, là si mê mới đúng. Người nhà họ Mặc luôn rất cẩn thận tỉ mỉ với thuật cơ quan này, nếu không cũng không thể truyền lại thuật ấy đến tận bây giờ, chính vì cái si mê này, bọn họ càng nghiêm túc và tập trung hơn những người khác”, Trần Thanh lắc đầu, có chút ngưỡng mộ nói.
“Nhưng qua lời anh nói, điều này nghe có vẻ êm tai một chút thôi!”, Nam Cung Yến liếc Trần Thanh một cái, rõ ràng rất không hài lòng với việc Trần Thanh phủ nhận cách nghĩ của mình.
Hai người đi theo sau xe của Mặc Uyên, rất nhanh chóng đến khu Nam Thành thành phố Long Hải, ở đây không phải là nơi mà cao ốc văn phòng thịnh vượng hay là khu trung tâm mua sắm, mà là khu phố cổ, tất cả các ngôi nhà đều thấp bé và cũ kỹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!