Chương 430: Cơ quan liên hoàn
Trần Thanh đi vào trong, còn Nam Cung Yến ở phía sau lại hơi lo lắng, suy cho cùng, thứ liên quan đến những cơ quan thường sẽ rất nguy hiểm.
“Có nguy hiểm không vậy?”, Nam Cung Yến không nhịn được mà hỏi Mặc Uyên.
“Yên tâm đi, không nguy hiểm đâu, nhiều nhất cũng chỉ khiến cậu ta khổ sở chút thôi.” Mặc Uyên lắc đầu, cực kỳ tự tin nói.
“Vậy thì được rồi!”, nghe thấy không nguy hiểm, Nam Cung Yến mới nhẹ thở phào một hơi.
“Cơ quan liên hoàn sao, rất sáng tạo!”, bước chân của Trần Thanh chợt dừng lại, sau đó anh nhảy sang khoảng trống bên cạnh, đôi mắt xuyên thấu có thể nhìn thấy tất cả các cơ quan trước mặt.
Bên cạnh anh là một cái cơ quan liên hoàn, động vào một cái thì không có gì ghê gớm nhưng vẫn còn rất nhiều cái đang chờ đợi anh.
Những cơ quan này đều không có gì nguy hiểm, nhưng sẽ khiến anh nếm mùi một chút, anh không muốn biến mình thành kẻ ngốc trước mặt Nam Cung Yến.
Trần Thanh bước một chân cơ quan kia ngay lập tức, đồng thời, nhặt một viên đá trên mặt đất, ném thẳng vào chỗ cơ quan vừa rồi để khởi động nó.
“Cạch cạch...”
Sau đó, tiếng lò xo máy móc vang lên, mặt đất vốn đang tĩnh lặng tức khác bắn ra những sợi dây thừng, những sợi dây thừng này bắn vào không khí, rồi nảy lên không trung.
Nếu như vừa rồi Trần Thanh kích hoạt cơ quan, e rằng anh sẽ bị cuốn vào trong những sợi dây thừng đó.
“Giỏi quá!”, quan sát hành động của Trần Thanh, Nam Cung Yến liền kinh ngạc thốt lên, trong mắt hiện lên tia ngưỡng mộ.
“Như thế này mà em đã bảo là giỏi rồi à, mong rằng chút nữa cậu ta sẽ không lúng túng như vậy!”, Mặc Uyên thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Nam Cung Yến nhìn về phía Trần Thanh, trong lòng liền trở nên khó chịu.
“Không đâu, sẽ không có gì có thể làm khó được Trần Thanh, anh ấy là người lợi hại nhất!”, Nam Cung Yến ở bên cạnh lại ra sức phản kháng lại.
“Vậy thì cô cứ chờ xem!”, Mặc Uyên lạnh lùng cười, sau đó khoanh tay, đứng nhìn Trần Thanh tiếp tục hướng vào trong sân.
Rất nhanh chóng, Trần Thanh đã phá hủy các cơ quan cản đường mình, mặc dù còn vài cơ quan nữa, nhưng nó không nằm trên tuyến đường chính, nếu như anh chạy đi phá hỏng, e rằng sẽ khiến người khác sinh nghi.
Mặc Uyên thấy Trần Thanh từng bước đánh vỡ những cơ quan mà anh ta đã bố trí, vẻ mặt liền trở nên cực kỳ khó coi, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Chắc chắn anh ta hoàn toàn không ngờ rằng những cơ quan mà tổ tiên truyền lại có thể dễ dàng bị người khác đánh vỡ thế này.
Việc này thật sự đã đạp đổ cả nhận thức của anh ta, lại càng khiến anh ta nghi ngờ về thuật cơ quan của tổ tiên, thuật cơ quan của nhà họ Mặc yếu kém đến vậy sao?
“Có cần tôi vào trong nữa không? Nếu như tôi vào đó, tôi sợ những cơ quan này của cậu sẽ bị phá sạch. Đối với cậu, chuyện này không chỉ là vấn đề tiền bạc, mà còn là cả công sức nữa”, Trần Thanh đột nhiên quay đầu nhìn Mặc Uyên, nhắc nhở nói.
“Không thể nào, những cơ quan của nhà họ Mặc chúng tôi trở nên yếu kém như vậy từ khi nào chứ? Nếu như thật sự là vậy, thì nhà họ Mặc chúng tôi còn truyền thừa cái gì chứ? Đồ chơi sao?”, Mặc Uyên đột nhiên hơi sụp đổ, hoang mang lo sợ nói.
Rõ ràng, những việc Trần Thanh làm, đối với Mặc Uyên, giống như sét đánh giữa trời quang.
Anh ta nghi ngờ liệu những điều khiến anh ta cố chấp bấy lâu nay liệu có đáng không?
Mặc Uyên nhớ đến hồi mình còn nhỏ, vì để kế thừa được thuật cơ quan của nhà họ Mặc, anh ta đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực.
Thế nhưng, nếu như một ngày nào đó, có người nói cho anh ta biết, anh ta cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một chuyện vô dụng, trong xã hội hiện đại bây giờ, thuật cơ quan lại càng vô dụng.
Dường như anh ta đã sụp đổ hoàn toàn.
Trần Thanh thấy dáng vẻ của Mặc Uyên, đột nhiên khẽ thở dài.
Những thuật truyền thống đã biến mất của Hoa Hạ, không chỉ có thuật cơ quan, không phải vì không có người để kế thừa, mà là không thể theo kịp tốc độ của thời đại, những thuật truyền thống này cũng không thể nào mang lại lợi ích thiết thực cho bọn họ, hoàn toàn không thể nào tiếp tục duy trì nữa.
Đây chính là chuyện đáng buồn nhất, nhưng lại là chuyện không thể cứu vãn nhất.
“Đây không phải là thuật cơ quan lợi hại nhất của nhà họ Mặc các người sao, nếu như là lợi hại nhất, thì tôi thật sự rất thất vọng đó. Đường đường là cơ quan của nhà họ Mặc mà lại vô dụng như vậy!”, Trần Thanh liền lạnh lùng cười, bước lên phía trước, lạnh lùng nói.
Vốn dĩ Nam Cung Yến còn rất lo lắng, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, trong lòng trở nên khẩn trương, vội vàng liếc anh một cái để ra hiệu.
Thế nhưng, Trần Thanh cũng làm ngơ ánh mắt của Nam Cung Yến, anh vẫn lạnh lùng nhìn Mặc Uyên như cũ.
“Cậu... cậu câm miệng lại cho tôi, tôi không cho phép cậu xúc phạm thuật cơ quan nhà họ Mặc chúng tôi!”, Mặc Uyên đột nhiên hét lên, giọng nói tràn đầy tức giận và tự hoài nghi chính mình.
“Tôi nói sai sao? Nếu như thuật cơ quan của nhà họ Mặc các người ghê gớm như vậy, thì thử cho tôi xem mức độ khó nhất xem nào!”, Trần Thanh lạnh lùng cười, thách thức Mặc Uyên.
“Trần Thanh...”, Nam Cung Yến là tổng giám đốc của một công ty, đương nhiên có thể nhận ra tình trạng của Mặc Uyên không ổn nên cô hét lên.
“Được, nếu cậu đã muốn hiểu biết về thuật cơ quan nhà họ Mặc chúng tôi thì tôi chiều theo cậu vậy, mong cậu sẽ không bị dọa sợ tè ra quần!”, Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng, uy hiếp.
“Ồ? Vậy sao? Lá gan của tôi khá nhỏ, vì thế đừng làm tôi sợ đó nha!”, nghe thấy lời nói của Mặc Uyên, Trần Thanh liền giật mình.
Về trình độ đặt cơ quan của Mặc Uyên, anh cũng đã có chút hiểu biết, mặc dù rất lợi hại, nhưng anh cũng không coi trọng lắm.
Nhưng mà những cơ quan mà Mặc Uyên nói là có thể dọa mình sợ đến tè ra quần, e rằng không phải do Mặc Uyên làm, có lẽ là những cơ quan do nhà họ Mặc để lại.
“Có bản lĩnh thì cậu đi theo tôi!”, hiện giờ Mặc Uyên đã bị Trần Thanh chọc cho điên tiết, mặt đỏ tía tai vội vàng đi vào trong mảnh sân nhỏ.
“Đi, bà xã, chúng ta đi xem nào!”, Trần Thanh liền nắm lấy tay Nam Cung Yến, đi theo Mặc Uyên.
Khi Trần Thanh vừa phá giải những cơ quan, anh đã cảm nhận được, căn nhà nhỏ có sân này không tầm thường, anh cảm giác được tia uy hiếp ẩn dật.
Với sức mạnh hiện giờ của Trần Thanh, thêm vào đó sức mạnh của xác thịt, những thứ uy hiếp bình thường không thể nào làm tổn thương anh được.
Nhưng căn nhà nhỏ có sân này lại khiến anh có cảm giác bị uy hiếp, đúng là không đơn giản.
“Chỉ cần cậu có thể bước ra từ gian nhà chính thì coi như cậu thắng, tôi chắc chắn sẽ không hối hận!”, Mặc Uyên cố gắng chịu đựng sự kích thích trong lòng để nói.
“Được thôi!”, Trần Thanh đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!