Chương 434: Đừng trách người khác đấy nhé!
"Nếu như giám định xong, không phải là lỗi của em gái tôi thì giải quyết sao đây?", Trần Thanh nheo mắt lại, rồi lạnh nhạt nói.
"Nếu như không phải lỗi của em gái cậu, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, để mấy người bình an rời khỏi đây", Lục Lão Lục nghe thấy liền khịt mũi coi thường, khinh khỉnh nói.
"Thì ra lý lẽ của ông là thế à. Vậy tôi tẩn ông một trận rồi tôi nói tôi đánh lầm người, sau đó chúng ta xem như là chưa có chuyện gì xảy ra, ông có chấp nhận như vậy không?", Trần Thanh lạnh nhạt nhìn Lục Lão Lục nói.
"Nhãi ranh, cậu muốn kiếm chuyện à? Sao không nhìn lại ở đây là địa bàn của ai, nếu như mấy người đàng hoàng thì còn dễ nói chuyện, còn nếu mấy người gây sự, thì ngại quá, mấy người đừng hòng bước chân ra khỏi đây", Lục Lão Lục ngang ngược nói.
"Xem ra là ông muốn dùng nắm đấm giải quyết vấn đề rồi? Tốt nhất là ông nên nghĩ cho kỹ, mũi tên đã bắn ra thì không thu lại được nữa đâu", Trần Thanh vừa nghe nhất thời vui vẻ, lão già này không dùng bạo lực để giải quyết thì không được mà.
Vốn anh còn định nói phải trái, giờ thì đúng là phải động tay động chân rồi.
"Bớt nói nhảm đi, chịu đền tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, nếu không mấy người không bước được nửa bước ra khỏi tiệm này đâu", Lục Lão Lục nhìn đám Trần Thanh với ánh mắt rét lạnh.
"Lên đi, để tôi xem mấy người có tài cán gì", Trần Thanh ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích bọn họ.
"Chán sống!", Lục Lão Lục cười lạnh, kế tiếp lão ta phất tay để mấy gã vạm vỡ xông vào đám người Trần Thanh.
"Hai người đứng ở phía sau anh, đúng rồi, nhớ quay video lại, đừng quay trúng mặt anh là được", tuy rằng những người này không làm Nam Cung Yến bị thương được, nhưng vào những lúc này anh cũng không thể để cho phụ nữ ra tay.
Nghe Trần Thanh nói thế, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến nấp sau lưng Trần Thanh, ngước nhìn bờ vai rộng của anh, bọn họ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Mà Tuyên Hoàng lại là một kiểu người phá phách, nghe Trần Thanh bảo bọn họ quay video lại, cô ấy vội lấy điện thoại ra chuẩn bị quay.
"Đây là do ông tự chọn, đừng trách người khác đấy nhé", Trần Thanh cười lạnh, đạp thẳng một đạp vào bụng của gã đang đứng mũi chịu sào.
Gã ta bị Trần Thanh đạp cho một cước vào bụng, thì lùi lại mấy bước đập vào trên kệ hàng, kệ hàng lắc lư nên tất cả đồ vật trên kệ rơi xuống bể lốp bốp.
"Hả...", Lục Lão Lục thấy thế suýt nữa bị chọc tức đến phát điên.
"Đám ngu ngốc bọn mày còn không nhanh đè bọn chúng lại, mấy thứ này đều phải đền tiền hết, tao phải tính lại xem chỗ này bao nhiêu tiền", Lục Lão Lục điên cuồng rống giận, mặc dù những món đồ trên kệ phần lớn đều là hàng giả nhưng cũng có một vài món là hàng thật, thế nên làm lão ta đau lòng không thôi.
Những gã còn lại vừa nhìn thấy liền đùng đùng nổi giận xông lên.
Chỉ có điều tốc độ bọn họ bị đá văng về còn nhanh hơn cả lúc bọn họ xông lên, 5 gã vạm vỡ bị đá bay về sau, mỗi gã đập vào một cái kệ hàng, làm cho những món đồ làm bằng sứ và ngọc rơi xuống đất bể tan nát, vung vãi đầy đất.
Chứng kiến một màn này, Lục Lão Lục như sắp phát điên, tiếc của không thôi.
Sớm biết thế đã không ra tay, bây giờ tiệm của mình xem như toang rồi.
"Được rồi, yên tĩnh rồi đó, giờ thì chúng ta cùng xác định lại vấn đề nào", Trần Thanh phủi tay chậm rãi đi về phía Lục Lão Lục.
"Cậu...cậu đừng qua đây, nếu cậu bước lại đây tôi sẽ báo cảnh sát đó", nhìn thấy Trần Thanh đang bước gần về phía mình, Lục Lão Lục liền bị dọa sợ, đầu óc vốn đang tức điên chớp mắt đã tỉnh táo lại.
Sáu gã tay sai của lão ta đều là tay đánh đấm, nhưng còn chưa đụng đến được mà đã bị người ta đánh te tua, tên này không phải dạng vừa rồi.
Lão ta sợ Trần Thanh sẽ đánh lão ta phù mỏ mất.
"Tôi cũng không làm khó ông, nếu như Từ Minh Dương kia giám định xong món đồ này là giả, hơn nữa cũng không phải do em gái tôi làm hỏng, vậy thì mấy người phải bồi thường thiệt hại cho em gái tôi, tôi và cả vợ tôi nữa, tôi cũng không cần nhiều, đền cho chúng tôi 20 triệu thì hết thảy dễ nói chuyện rồi".
Trên mặt Trần Thanh mang một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Lục Lão Lục nói.
"Được, tôi đồng ý với cậu", Lục Lão Lục đồng ý răm rắp, lão ta cũng không muốn bị ăn đòn.
Vả lại, lão ta chắc chắn Từ Minh Dương không thể nào phủ định kết quả giám định của chính ông ta, cho nên chuyện này không thể đuối lý được, vì thế lão ta liền đồng ý ngay.
"Được rồi", Trần Thanh cười lạnh, sau đó quay sang hỏi Tuyên Hoàng: "Quay lại rồi chứ?"
"Anh rể yên tâm, quay lại hết rồi, vô cùng rõ ràng luôn", lúc này Tuyên Hoàng mới cất điện thoại vào, cười híp mắt nói.
"Tốt lắm", Trần Thanh gật đầu, kế tiếp anh liền gọi điện thoại cho Tăng Kim Lai, mặc dù lúc này anh ta vẫn còn ở thành phố Nam Hải, nhưng với thực lực của Tăng Kim Lai, bảo Từ Minh Dương làm chút chuyện cũng không phải quá khó.
"Có cần tôi cho cậu số điện thoại của thầy Từ không? Mà tiếc ghê, dù có cho cậu thì mấy người cũng không mời được thầy Từ đâu, thầy Từ cũng không phải người bình thường, sao để cho cậu gọi tới gọi về được chứ?", Lục Lão Lục thấy Trần Thanh gọi điện thoại thì ngứa mồm châm chọc.
"Trong vòng 10 phút nữa, Từ Minh Dương sẽ tới", Trần Thanh cất điện thoại vào, nhìn Lục Lão Lục nói.
"Haha... Nói như đúng rồi ấy, được rồi, để tôi thử chờ 10 phút xem", Lục Lão Lục vừa nghe thì bật cười.
Lão ta được biết, sau khi Từ Minh Dương có tiếng tăm, ông ta có một thói quen là mỗi ngày chỉ giám định một món đồ thôi.
Vừa khéo hồi sáng hôm nay, Từ Minh Dương vừa đích thân giám định một món ở phố đồ cổ, nói cách khác, hôm nay dù có thế nào Từ Minh Dương cũng không giám định thêm nữa.
Thế nên lần này lão ta thắng chắc rồi.
"Anh rể, chắc chắn không?", Tuyên Hoàng đương nhiên từng nghe nói ngọc Như Ý của chủ tiệm này là do Từ Minh Dương giám định, đột nhiên cảm thấy hơi sốt ruột.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!