Chương 451: Nụ cười ngại ngùng
"Trong túi quần của tôi không có gì cả, mọi người có thể nhìn thử xem", mắt thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt Quý Chiêm Quân rất tự nhiên móc túi quần của mình ra, bộ dạng không còn cách nào khác.
"Ông cho rằng mọi người là đồ đần sao? Nhanh đưa ra đây, có tin tôi đánh ông không", rõ ràng bây giờ Hạ Thanh Minh cảm thấy Quý Chiêm Quân có chuyện đang giấu, cho nên dữ tợn đe dọa.
"Hừ, dựa vào đâu mà cậu ta nói như vậy thì chính là như vậy? Tôi đường đường là gia chủ của nhà họ Quý, sao có thể để cậu ta tùy tiện sỉ nhục, người đâu, đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi, nếu như dám phản kháng lại, vậy thì đánh cho chết", Quý Chiêm Quân biết, không thể để cho thằng nhóc này nhảy nhót như vậy, cho nên vung tay lên ra hiệu, mấy người đàn ông phát ra sát khí từ phía sau lưng ông ta lập tức vọt lên phía trước.
Nhìn thấy hành động của Quý Chiêm Quân, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, quả nhiên là không dấu được.
Người bình thường sao có thể có loại độc dược như vậy, chỉ sợ độc dược như vậy chỉ có trong tay một số thế lực đặc thù mà thôi, mà phần lớn thế lực đặc thù này đều là thế lực của Võ đạo, bởi vì người bình thường không thể nào giở trò với loại độc dược này được.
"Quý Chiêm Quân, anh muốn làm gì?", thấy mấy người này lên sân khấu, Hạ Thanh Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, sau đó đứng chắn ở trước mặt của Trần Thanh.
"Ông Minh, tốt nhất ông nên tránh ra, để cho tôi xử lý thằng nhóc không biết tốt xấu này, thế mà lại dám ở trong bữa tiệc mừng thọ của bố tôi nói linh tinh, âm mưu làm loạn bữa tiệc này, không thể tha cho cậu ta", đối mặt với sự chất vấn của Hạ Thanh Minh, Quý Chiêm Quân cũng không sợ hãi, lạnh lùng nói.
"Nực cười, sự thật là thế nào chẳng lẽ anh còn không biết sao? Anh giả ngu thì cũng thôi đi, lẽ nào khách mời ở đây ai cũng là kẻ ngu sao? Tôi ngược lại muốn nhìn xem anh định giả ngu ngơ thế nào, lời này tôi để ở đây, nếu như anh thật sự dám làm như thế, nhà họ Hạ chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh".
Hạ Thanh Minh chỉ vào Quý Chiêm Quân, tức giận quát lên.
"Ông già kia, câm miệng cho tôi, nếu còn dám nói nửa lời, tôi tát chết ông", Quý Chiêm Quân còn chưa nói gì, một người đàn ông cầm đầu đám người mới vọt ra kia đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất bất thiện.
"Cậu... Cậu nói cái gì?", Hạ Thanh Minh không nghĩ tới có người dám nói như vậy với mình, đã qua bao nhiêu năm ông ta không bị người khác chỉ vào mặt mắng như thế, cho nên còn chưa phản ứng lại được.
"Hỗn láo, Quý Chiêm Quân, đây chính là đàn em của anh à? Thế mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy, chẳng lẽ cho rằng ông đây không tức giận à?", Hạ Thanh Minh bị chọc tức tới mức cả người phát run, giận dữ hét lên với Quý Chiêm Quân.
"Ông già kia, tôi đã nói rồi, nếu như ông còn nói nữa, tôi sẽ tát chết ông, sao ông lại không tin lời tôi?", người đàn ông cầm đầu kia lắc đầu, sau đó nhìn về phía Hạ Thanh Minh.
“Nếu như cậu có bản lĩnh đó, vậy thì ra tay đi!”, tính khí của Hạ Thanh Minh không được tốt, lập tức cứng cổ nổi trận lôi đình nói.
“Được, như ông mong muốn”, người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, sau đó gã ta dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ Hạ Thanh Minh, tay cũng nâng cao lên, dùng sức hướng về phía mặt của Hạ Thanh Minh.
Mọi người ở đây nhìn thấy một màn như vậy lập tức trợn tròn mắt, bọn họ không hề nghĩ tới đàn em của Quý Chiêm Quân lại có tốc độ và lực lượng lớn như vậy, hơn nữa nói ra tay sẽ ra tay, không hề do dự.
Đó chính là ông Minh, là bố của gia chủ nhà họ Hạ hiện tại, ở Thành phố Long Hải này cũng coi như là một nhân vật vang danh, thế mà người này lại dám xuống tay.
Một cái tát này, cho dù là người không hiểu Võ đạo cũng có thể nhìn ra, ông Minh tuyệt đối không tránh được, chuyện này… Chỉ sợ thành phố Long Hải sắp rối loạn.
“Thân là tôi tớ, thì phải có bộ dạng của tôi tớ, đừng có động một chút là cắn người, người không biết còn tưởng các người là chó”, chính vào lúc bàn tay sắp chạm vào mặt Hạ Thanh Minh, một giọng nói bình tĩnh truyền vào trong tai của mọi người.
“Nếu thích cắn người như vậy, vậy thì sẽ cho mày cắn đủ”, tiếp theo, mọi người lập tức thấy được hình ảnh khiến bọn họ buồn cười.
Chỉ thấy người đàn ông đang lao ra đột nhiên bay ngược lên, mà thứ cản trở gã chỉ là một cây đũa, tiếp đó, cả người gã bị cây đũa này cố định ở trên tường.
“Mời biểu diễn”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, nếu như để cho tên này tự đánh mặt mình thì sẽ thế nào đây?
Quả nhiên, Trần Thanh vừa mới dứt lời, người nọ giống như bị điên, bắt đầu đánh vào mặt của mình.
Mấy cái đánh này không hề nhẹ, khoảng chừng sau mười mấy bàn tay, tới khi gương mặt ban đầu sưng lên giống như đầu lợn, động tác của gã ta cuối cùng gã ta cũng ngừng lại.
Không phải vì gã chủ động ngừng, mà là bởi vì đã ngất rồi.
Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cái tên này chỉ sợ là điên rồi, tự đánh mình tới mức ngất đi.
Mãi tới khi tên đó ngất xỉu, Hạ Thanh Minh mới hoàn hồn, ông ta suýt chút nữa bị bạt tai trước mặt mọi người.
Nếu không phải Trần Thanh cứu mình, chỉ sợ hôm nay bản thân mình sẽ trở thành trò cười, bị tôi tớ của nhà họ Quý bạt tai.
Những người khác cho rằng người nọ bị động kinh, chỉ có Quý Chiêm Quân và mấy người đàn ông kia biết, gã ta vốn không hề có bệnh, sao có thể tự mình đánh mình?
Chuyện này có lẽ là do Trần Thanh ra tay, nghĩ như vậy, ánh mắt Quý Chiêm Quân nhìn Trần Thanh lập tức tràn ngập sự kiêng kị.
“Tất cả lên cho tôi”, Quý Chiêm Quân sợ đêm dài lắm mộng, lập tức vung tay lên, mấy tên đàn ông đó nhanh chóng vây quanh Trần Thanh.
Không đợi Trần Thanh nói chuyện, mấy người này nhanh chóng bay về phía anh.
Hiển nhiên là chuyện vừa mới xảy ra khiến cho bọn họ sinh lòng cảnh giác với Trần Thanh, cho nên vừa mới vọt lên bọn họ đã sử dụng toàn lực.
“Cút đi”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, sau đó quét ngang chân một cái.
Chỉ nhìn thấy đám người vốn đã vọt qua chỗ Trần Thanh đụng trúng cái quét này, mấy người kia rên còn chưa rên đã nhanh chóng bị Trần Thanh đá bay ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!