Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh

Chương 453: Trời sinh số vất vả

“Trần Thanh, cầu xin anh, hãy cứu ông nội thứ hai của em đi”, sau khi đám người do Quý Chiêm Quân dẫn tới được dọn dẹp sạch sẽ xong, Tuyên Hoàng không nhịn được mà cầu xin anh.

“Yên tâm, anh sẽ giúp em cứu ông Quý, chỉ có điều, trước mắt trong tay anh không có bất kì dược liệu nào, anh cần phải thu gom đủ các dược liệu cần thiết đã rồi mới có thể bắt tay vào điều trị được”, Trần Thanh gật đầu với cô ấy, sau đó bất đắc dĩ nói.

“Hiện tại ở chỗ này của nhà họ Quý đúng là không ổn, không bằng dời bước đến nhà họ Hạ của chúng tôi. Ở nhà họ Hạ tôi cũng có quyền quyết định tất cả, cần gì cũng có đủ”, lúc này Hạ Thanh Minh đột nhiên mở miệng nói.

Sở dĩ ông ta nói như vậy là vì ông ta cảm thấy Trần Thanh là một nhân tài hiếm có, ông ta muốn nhà họ Hạ có quan hệ tốt đẹp với Trần Thanh.

“Nếu như ông Hạ đây không chê chúng tôi phiền phức vậy, thì tốt quá rồi”, Trần Thanh đương nhiên có thể nhìn ra được dự định của Hạ Thanh Minh, chỉ có điều, đối với kiểu làm thân như thế này anh cũng không ghét.

“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi luôn thôi”, lúc này Tuyên Hoàng chỉ nghĩ làm thế nào để có thể cứu sống được ông nội của mình, căn bản là không suy nghĩ được gì nhiều.

“Ông Hạ, những người này xin ông hãy trông giữ cẩn thận. Để khi nào ông Quý hồi phục rồi thì để cho ông ấy đến xử lý bọn chúng”, Trần Thanh nhìn đám người của Quý Chiêm Quân, nói với Hạ Thanh Minh.

“Đó là điều đương nhiên, yên tâm đi, có binh sĩ của nhà họ Hạ tôi trông coi, nhất định sẽ không có vấn đề gì”, Hạ Thanh Minh gật đầu một cái, tự tin nói.

Trần Thanh nghĩ đến việc những người này đã có được các loại độc đặc biệt như vậy rồi, có lẽ bọn họ còn có thủ đoạn độc ác hơn nữa, anh nói:

“Ông Hạ, phiền ông hãy để người của mình đi mua những thứ đồ này về giúp tôi, chúng rất có ích”, Trần Thanh nhân lúc này nhờ người của nhà họ Hạ đi mua một số dược liệu phổ thông tới.

Đối với chuyện này, dĩ nhiên là ông Hạ sẽ không phản đối, cũng không có dị nghị gì.

Chỉ một chốc lát sau, những khách mời đến dự tiệc mừng thọ ngoài phòng khách đều rời đi, người của nhà họ Hạ cũng đưa tới cho Trần Thanh những thứ anh cần.

“Chờ tôi một chút”, Trần Thanh cầm những thứ đó đến một gian phòng khác, bắt đầu điều chế thuốc giải độc.

Thuốc giải độc cho loại độc này không khó để điều chế, chẳng mấy chốc Trần Thanh đã phối ra được hơn mười bình.

Trần Thanh cầm những bình thuốc giải độc này ra khỏi phòng.

“Ông Hạ, mặc dù những người này đã bị tôi đánh tàn phế, nhưng bọn họ cũng có năng lực dùng độc không tệ, cho nên tôi đã phối ra một ít thuốc giải độc, độc bình thường có thể dùng cái này để giải”, Trần Thanh đặt thuốc giải độc lên bàn, nói với Hạ Thanh Minh.

“Như thế thì tốt quá”, nghe Trần Thanh nói như vậy, hai mắt Hạ Thanh Minh lập tức tỏa sáng. Ông ta không ngờ rằng Trần Thanh này ngoài việc có võ công rất mạnh, còn biết phối thuốc, đúng là một thanh niên toàn tài.

Càng nhìn Trần Thanh, Hạ Thanh Minh càng cảm thấy vừa mắt. Đây đúng là một thằng con rể vàng mà.

Chỉ là không biết Trần Thanh có quan hệ như thế nào với hai cô gái kia?

Nếu giữa bọn họ không có quan hệ gì là tốt nhất!

Sau đó, cả đám người di chuyển khỏi nhà họ Quý, chỉ để lại một đám thế hệ sau của nhà họ Quý, ai nấy đều mang vẻ mặt bi thương. Bọn họ biết, chỉ sợ là nhà họ Quý sắp xong rồi.

Nếu như ông cụ Quý có thể vượt qua được kiếp nạn này thì nhà họ Quý có thể kéo dài được chút hơi tàn thêm một khoảng thời gian nữa. Nhưng nếu như ông cụ Quý không giữ được tính mạng nữa, thì nhà họ Quý sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Mặc dù Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu muốn đứng ra ngăn cản nhưng bọn họ lại không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn bố và ông nội mình bị người ta mang đi.

Một bữa tiệc mừng thọ vui vẻ lại bị phá hoại thành ra như thế này, bọn họ biết nhà họ Quý đã hoàn toàn trở thành chuyện cười khắp thành phố Long Hải này rồi.

Mà người gây ra chuyện này chính là con quỷ khốn nạn đáng chết kia, cùng với người đàn ông do cô ta mang tới. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm cả người nhà họ Hạ.

Hiển nhiên là, nhóm người Trần Thanh cũng chẳng để ý nhà họ Quý đối xử với bọn họ như thế nào, vì họ đã tới nhà họ Hạ rồi. Trước kia Hạ Hiểu Vũ đã từng phát tín hiệu hữu nghị, muốn lôi kéo Trần Thanh anh về phía mình nhưng lại bị anh từ chối.

Không ngờ rằng, quanh đi quẩn lại, cuối cùng anh vẫn bước chân vào phạm vi của nhà họ Hạ.

“Sao em thấy ánh mắt của ông Hạ nhìn anh có gì đó không ổn lắm, sẽ không sao chứ?”, lúc ở trên xe, Nam Cung Yến có hơi lo lắng hỏi.

“Sẽ xảy ra chuyện gì được chứ, em có cảm thấy cái ông Hạ Thanh Minh này là người thông minh không? Nếu như ông ta thật sự thông minh thì chắc chắn sẽ không làm gì chúng ta cả”, Trần Thanh vô cùng tự tin nói.

Đến nhà họ Hạ rồi Trần Thanh mới phát hiện, nhà họ Hạ này đúng là không hổ danh là dòng họ đứng thứ nhất của thành phố Long Hải, nhà chính của dòng họ này lại được xây dựng trên một ngọn núi.

Trần Thanh cẩn thận quan sát một phen, phát hiện ngọn núi này có vị trí phong thủy cực kì tốt, có long mạch bao quanh, khó trách nhà họ Hạ lại có thể trở thành dòng họ đứng đầu ở thành phố Long Hải.

Trừ cái đó ra, Trần Thanh còn thấy được trên đỉnh núi thuộc nhà họ Hạ này còn có luồng linh khí rất nhạt. Phải biết là, trong xã hội này, những nơi có linh khí tồn tại thật sự quá ít.

Lúc này, Trần Thanh sử dụng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, bắt đầu quét qua một lượt cả ngọn núi. Anh muốn xem xem, luồng linh khí này phát ra từ đâu.

Có lẽ là có báu vật gì đó ở đây.

Khi Trần Thanh đảo mắt qua giữa sườn núi, phạm vi ánh mắt nhìn xuyên thấu được mở ra khắp cả khu biệt thự, anh đột nhiên thấy hoảng hốt.

Bởi vì, nơi ánh mắt của anh mới đi qua, vừa vặn có một căn phòng, mà chủ nhân của căn phòng này lại đang tắm.

Quan trọng là, Trần Thanh còn biết cô ta, đó chính là Hạ Hiểu Vũ lúc trước.

Lúc đầu Trần Thanh còn cho rằng dáng người Hạ Hiểu Vũ gầy như que củi, không ngờ tới khi cởi quần áo ra rồi nhìn cũng có da có thịt.

Trần Thanh vội vàng ép cảm giác ham muốn đang rục rịch trong cơ thể của mình xuống, trong lòng mặc niệm không được phép nhìn, không được phép nhìn.

Trần Thanh không dám nhìn xuyên thấu nữa, anh nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt nhìn xuyên thấu của mình, đưa mắt nhìn sang phong cảnh dọc hai bên đường.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận