Chương 476: Sát khí rợn người
Nhưng mà, vừa rồi khi Trần Thanh nói như vậy, đầu óc ông ta đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn.
Phải biết rằng Vân Hạn Lâm là chủ của một môn phái, tuy Kỳ Môn Sơn chỉ là một môn phái nhỏ nhưng nó cũng là một môn phái hẳn hoi.
Hơn nữa, Vân Hạn Lâm không phải là một võ đạo tông sư mới đột phá, vì vậy hiểu biết về võ đạo tông sư chắc chắn sẽ sâu sắc hơn ông ta.
Nhưng cho dù như vậy, Vân Hạn Lâm vẫn bị Trần Thanh đánh bại một cách thảm khốc, cuối cùng dưới sự quấy nhiễu của đám người đó, anh đã dùng sức chém chết Vân Hạn Lâm, thực lực này chắc chắn mạnh hơn ông ta rất nhiều.
Trong lòng vô cùng bồn chồn, nhưng bây giờ đã chống đối đến mức này rồi, nếu mà thừa nhận sợ hãi rồi ủ rũ bỏ đi như vậy thì sau này làm sao có thể nhìn mặt ai chứ?
“Trần Thanh, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh, nhưng làm chuyện gì cũng cần nói lý lẽ, cậu đã tùng xẻo Hồng Thịnh, học trò của tôi. Chắc cậu sẽ không phủ nhận chuyện này chứ?”
Suy nghĩ của Lữ Đại Vĩ đột ngột quay ngoắt sang vấn đề khác, sau đó ông ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn đầy khí thế.
“Đúng vậy, chính tôi đã ra tay với Hồng Thịnh, vậy ông muốn như thế nào?”, đương nhiên là Trần Thanh nhận thấy Lữ Đại Vĩ lúc này có chút chột dạ, lập tức lạnh lùng hỏi.
“Tôi…”, Lữ Đại Vĩ đang rối bời, không ngờ Trần Thanh lại thú nhận mà không cần biện minh, lại còn hành động kiểu ‘ông cứ việc nói ra, bố đây tiếp hết’. Điều này khiến Lữ Đại Vĩ cứng họng, không biết nói gì tiếp theo.
“Thầy à, thầy cứ hẹn quyết đấu với cậu ta đi. Đường đường chính chính đánh cậu ta một trận lấy lại danh dự của mình”, lúc này, Trương Sơn vốn khá sợ sệt, lại đột nhiên lên tiếng.
Vốn dĩ Lữ Đại Vĩ còn không biết nên trả lời như thế nào, kết quả bị tên Trương Sơn này nói xen vào, trong lòng ông ta không khỏi nguyền rủa, tên ngu này, lẽ nào không nhận ra là đang làm khó thầy mình sao?
Trừng mắt liếc Trương Sơn một cái, ông ta quyết định rồi, chuyện này mà xong xuôi, nhất định sẽ tống cổ tên đần Trương Sơn này ra khỏi sư môn mới được.
“Tên học trò này của ông nói rất đúng, đây là cách giải quyết dễ dàng nhất”, Trần Thanh nhìn Lữ Đại Vĩ đang vô cùng lúng túng thì lạnh lùng lên tiếng.
“Có điều tôi không có nhiều thời gian để chơi đùa với ông. Tôi cho ông một cơ hội, tự chặt gãy tay mình đi. Tôi sẽ không truy cứu việc ông đã xâm nhập vào biệt thự và vứt hết đồ đạc của tôi ra ngoài”.
Trước đó một giây, dáng vẻ Trần Thanh vô cùng lãnh đạm, nhưng từ câu thứ hai trở đi, anh mang theo một tia sát khí vô cùng rợn người.
Trong lời nói toát ra sự tự tin và ngông cuồng.
“Ôi trời!”
Tôi vốn tưởng rằng cậu thanh niên này nhất định sẽ sợ hãi khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Lữ Đại Vĩ chứ, nhưng không ngờ cậu thanh niên này lại ăn nói tự tin như vậy, trực tiếp chống đối với ông ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều mong chờ Lữ Đại Vĩ sẽ trả lời như thế nào.
“Cậu…”
Nghe thấy những lời nói hổ báo như vậy của Trần Thanh, trong lòng Lữ Đại Vĩ đột nhiên trở nên rối rắm, ông ta thực sự không muốn đối đầu với anh.
Tuy nhiên, chứng kiến những điều mình đã làm, nếu đổi ngược lại bản thân cũng không thể tha thứ được nữa là.
“Thầy à, cậu ta đang phỉ báng đến thầy đấy, tông sư không thể bị xúc phạm, xử đẹp cậu ta đi”, lúc này Trương Sơn không có gì chờ đợi hơn là việc thầy mình đánh nhau với Trần Thanh một trận.
Dù gì, đây đã là lần thứ hai ông ta bị Trần Thanh bôi nhọ rồi, hận ý đối với anh càng ngày càng tích tụ nhiều hơn.
“Trong ba giây cân nhắc, ba giây sau, tôi sẽ coi như ông không đồng ý”, Trần Thanh nhìn Lữ Đại Vĩ đang vô cùng xoắn xuýt, lãnh đạm nói.
“Mẹ ơi, tính khí của cậu thanh niên này cũng quá táo bạo rồi, cơ mà tôi rất thích”, có người vô cùng phấn khích nhìn Trần Thanh, trong lòng lộ ra vẻ ngưỡng mộ cùng tán thưởng.
“Quả là can đảm, nhưng e là chỉ có được lần này thôi, tên nhóc này tiêu đời rồi”.
“Haiz, chàng trai này đẹp trai như vậy, tại sao não anh ta lại có vấn đề chứ?”
“Chỉ là không biết có sống được không”.
Khi một số người đang thảo luận, chủ đề bắt đầu trở nên lệch lạc, suy cho cùng ở đâu cũng sẽ có đủ loại phụ nữ, ai nấy cũng đều nhìn Trần Thanh với đôi mắt sáng ngời.
Nam Cung Yến đang ở trong đám đông tất nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của những người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, trong lòng cô như muốn bốc hỏa.
“Ba, hai, một”, Trần Thanh hời hợt đếm, càng về cuối giọng điệu càng thêm lãnh đạm.
“Còn trẻ thì không nên có tính khí nóng nảy như vậy chứ, chúng ta thương lượng một chút đi?”, trong lòng Lữ Đại Vĩ xấu hổ vô cùng, ông ta là một người thông minh, làm sao có thể đưa mình vào tình huống nguy hiểm được.
Tuy nhiên, ông ta lại không muốn đánh mất danh dự võ đạo tông sư của mình, nếu mà thừa nhận sợ một cách công khai như vậy thì sau này làm sao lăn lộn được chứ?
Vậy há chẳng phải ông ta là một võ đạo tông sư kém cõi nhất sao?
“Hết thời gian rồi, nếu ông đã không trả lời, tức là không đồng ý rồi”, Trần Thanh vốn không bận tâm Lữ Đại Vĩ đang lãi nhải điều gì, trực tiếp đưa ra quyết định.
“Không, không, không, đợi một chút, tôi không hề muốn xúc phạm đến cậu, tất cả đều là do tên khốn kiếp này, hắn đã chạy đến tìm tôi, khăng khăng muốn tôi đến gặp cậu để tính sổ”, trong lòng Lữ Đại Vĩ dấy lên cảm giác hối hận.
Sớm đã biết Trần Thanh là một con người độc đoán, còn trẻ như vậy chắc chắn cơn phẫn nộ sẽ rất mãnh liệt, nếu không sẽ không đồng ý giao đấu với Vân Hạn Lâm.
Nói đến đây, Lữ Đại Vĩ trừng mắt nhìn Trương Sơn đang đứng bên cạnh, cay nghiệt nói.
“Thầy...”, Trương Sơn dựng tóc gáy khi nghe thầy mình lại đem mình ra làm kẻ chết thay.
Nhưng với tính khí của ông ta thì làm mấy loại chuyện này cũng quá đỗi bình thường.
“Cái tên khốn nạn, mày có tư cách nói chuyện ở đây sao? Nếu không phải tại mày, người làm thầy như tao có thể đến đây sao? Có thể đắc tội đến cậu Trần như vậy không?”, vẻ mặt của Lữ Đại Vĩ giận dữ nói, tỏ vẻ trách móc đã làm liên lụy đến mình.
Trần Thanh chỉ lạnh lùng nhìn hai thầy trò họ tự biên tự diễn, anh lại muốn xem thử bọn họ có thể diễn ra được cảnh bất ngờ gì.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!