Chương 487: Quá không có đạo lý
"Ném qua đây đi", lúc tên vệ sĩ kia sắp đi đến trước mặt Trần Thanh, giọng anh bỗng nhiên truyền đến.
Lúc này vệ sĩ ra sức ném một phát, quần áo bay thẳng về phía Trần Thanh, nhưng mà nhìn sức mạnh đó thì hoàn toàn không thể đến được chỗ Trần Thanh đang đứng, còn cách một khoảng rất xa.
Cùng lúc đó, từ chỗ của Trần Thanh bỗng nhiên có một sợi dây leo mỏng manh ló ra, trực tiếp cuốn lấy bộ quần áo đó rồi kéo đến bên người anh.
Nhìn thấy động tác này, con ngươi của vệ sĩ nhất thời co rút mạnh, thật là kì diệu quá sức tưởng tượng.
Rất nhanh sau đó Trần Thanh đã mặc xong quần áo. Lần rèn luyện thân thể này đã khiến tóc anh dài ra lần nữa, vốn đang để đầu cua giờ đã trở thành tóc dài ngang vai, bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác ngoài việc dùng một sợi dây leo nhỏ như dây cột tóc cột lại.
Chưa kể, lúc này Trần Thanh mặc quần áo bình thường, tùy tiện cột mái tóc dài lên, hơn nữa với khuôn mặt đã trải qua mấy lần rèn luyện nên càng ngày càng tinh xảo đó của anh, thật sự giống "thần tiên" lạc xuống nhân gian.
Hai cô gái là Hàn Quân Quân và Chu Yên Toa nhìn đến mức ngẩn ngơ, thế gian này sao lại có một người con trai tuấn tú đến như vậy?
Ngay cả bọn Lý Hạ bên cạnh cũng không nhịn được mà ghen tỵ, bởi vì... cái này căn bản là không thể nào so sánh được, khoan nói đến vẻ ngoài, riêng về khí chất cũng đều không cùng một trình độ với bọn họ.
"Cảm ơn đã cho tôi bộ quần áo, chờ một lát", Trần Thanh chắp tay về phía vệ sĩ nói, sau đó cẩn thận quan sát anh ta, xoay người một cái, lập tức ngã mình xuống dưới vách núi.
"A...".
Đám người Chu Yên Toa vẫn luôn chú ý mọi chuyện bên này, thấy Trần Thanh lại nhảy xuống vực thì nhất thời vô cùng kinh ngạc mà hét lên, nhanh chóng vọt tới.
"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên anh ta lại nhảy xuống vực thế?", đợi khi cả bọn đã chạy tới, Chu Yên Toa mới vội vàng hỏi.
"Tôi cũng không biết, anh ta nói cảm ơn tôi đã đưa quần áo cho anh ta, sau đó bảo tôi chờ một lát rồi nhảy xuống", vệ sĩ hơi bối rối, đây là tình tiết gì đây? Thật sự quá nằm ngoài dự đoán của anh ta.
"Đúng rồi, cô chủ, những loại thuốc cô hái lúc trước sợ là của người ưu tú vừa nãy, chi bằng trả lại đi", vệ sĩ lại khuyên bảo lần nữa, bởi vì anh ta mơ hồ cảm thấy chuyện này cô chủ nhà mình làm không sáng suốt cho lắm.
"Tôi bảo này, anh có bị ngốc không? Tôi vất vả lắm mới tìm được nó, là thuốc thần dùng để cứu mạng ông tôi đấy, sao có thể dễ dàng buông tay như vậy? Hơn nữa, tên kia trông đẹp thế, đầu óc lại không tốt cho lắm, vách núi cao vậy ngã xuống còn không thành một đống thịt nát à?", sắc mặt Chu Yên Toa lạnh nhạt, sau đó nói.
"Vách núi cao như vậy, cứ thế nhảy xuống, không phải tên ngốc thì là bệnh tâm thần", Lý Hạ cũng hơi ghen ghét lên tiếng.
Anh ta tự nhận bản thân lớn lên cũng vô cùng khôi ngô, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Thanh, anh ta lại hoài nghi chính mình thật sự đẹp trai ư?
Giờ đây thấy đối thủ của mình tự nhảy xuống vách núi, đương nhiên anh ta cực kì vui vẻ.
Vì thế lúc này khó tránh khỏi muốn bỏ đá xuống giếng.
"Cô chủ, người kia chưa chắc chắn là sẽ chết, nếu anh ta trở về thì phải làm sao bây giờ?", lúc này vệ sĩ đã thấy hơi lo lắng.
Bởi vì vừa nãy đã nhìn thấy Trần Thanh chỉ dùng một chiếc dây leo mỏng đã lấy được quần áo, như vậy thì nhảy xuống vách núi có lẽ sẽ không chết.
"Nếu anh ta thật sự quay lại, tôi sẽ trả những cây thuốc khác lại cho anh ta, nhưng cây dùng để cứu ông nội tôi thì tuyệt đối không thể", Chu Yên Toa bỗng nghĩ thầm, nếu đối phương thật sự quay về, đó chắc chắn là nhân vật mà mình không thể trêu vào.
Nhưng bắt cô ta cam tâm tình nguyện trả lại cây thuốc cổ mà mình vừa tìm được, cô ta quả quyết không thể đồng ý, dù sao nó cũng liên quan đến tình mạng của ông nội mình, còn có cả vận mệnh của nhà họ Chu.
Ngay khi họ đang nói chuyện, một bóng người đột nhiên nhảy lên từ đáy vực, sau đó vững vàng đứng trên vách đá cheo leo.
Thấy Trần Thanh bỗng dưng xuất hiện, tất cả mọi người đều bị dọa sợ giật nảy mình.
Họ nghĩ rằng đối phương sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ anh lại dùng cách thức hung hăng đấy để leo lên lại vách núi cheo leo.
"Đây là thù lao cho anh, ngồi xếp bằng đi, tôi giúp anh luyện hóa hiệu lực thuốc", Trần Thanh đi đến trước mặt vệ sĩ kia, sau đó đưa cho anh ta một thứ gì đó màu vàng đất, cất tiếng nói.
"Tôi...", nghe thấy tiếng Trần Thanh, tên vệ sĩ trong phút chốc ngây ngẩn cả người, chỉ là anh ta biết đây có thể là cơ hội của mình, cho nên lập tức ngồi xuống.
Trần Thanh thẳng tay nhét thứ màu vàng đó vào trong miệng anh ta, ở trên còn dính ít bùn đất.
"Không được nói", Trần Thanh thấy vẻ mặt cay đắng đó của tên vệ sĩ bèn nói, sờ cắm anh ta, sau đó vỗ vào lưng, thứ vàng đất kia cứ thể đi thẳng vào trong bụng.
"Đừng phân tâm, chú ý tập trung", Lúc này Trần Thanh vận chuyển chân khí, bắt đầu giúp anh ta luyện hóa bụi thuốc cổ.
Bụi thuốc này cũng đã có hơn 300 năm, chỉ là mọc ở dưới chân vách núi, hoàn toàn không có ai biết, cho dù biết thì hái nó cũng cực kì khó khăn, chẳng lời tí nào, cho nên nó mới mọc lớn như vậy.
Tác dùng của bụi thuốc cổ này thật ra là để tăng cường chân khí cho người luyện võ, vệ sĩ này chỉ là một người mới bắt đầu luyện, thuốc cổ như thế đối với anh ta thì một trăm phần trăm chính là thứ tốt.
Chỉ là nếu không có động tác đặc biệt luyện chế bụi thuốc đó thành thuốc, ăn sống thì hiệu quả của thuốc chẳng được hấp thu bao nhiêu.
Nhờ có Trần Thanh giúp luyện hóa, anh bảo đảm hiệu quả của thuốc sẽ không bị lãng phí dù chỉ một chút.
Quan trọng nhất là bên trong cây thuốc cổ đó chứa đựng hiệu lực quá mức khủng bố, nếu không phải có anh ở đây canh giữ, sợ là đã trực tiếp căng nứt kinh mạch và đan điền.
"Kiên nhẫn tí đi, quá trình này sẽ hơi đau đấy", thấy cả người vệ sĩ nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ lên, còn liều mạng cắn răng, Trần Thanh cất lời an ủi.
Vệ sĩ đương nhiên nghe thấy lời Trần Thanh nói, anh ta biết phải chịu chút khổ đau mới là người đứng trên vạn người, cơ hội như thế này có khi cả đời cũng không thể gặp lại lần nữa, cho dù có đau hơn, khổ hơn, nhịn một tí cũng sẽ qua thôi.
Những người khác đều rất tò mò nhìn Trần Thanh cùng vệ sĩ, bộ dạng vô cùng thắc mắc khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!