Chương 489: Giống như mây trôi
Nghe Chu Yên Toa nói như vậy, Trần Thanh lập tức nhíu mày.
Anh cũng không phải là người lương thiện, anh muốn lấy loại thuốc đó, vô cùng đơn giản, nhưng anh không muốn cho một người không có chút quan hệ gì với mình.
“Tại sao tôi phải giúp cô? Tôi không thiếu tiền, vợ tôi đẹp hơn cô rất nhiều, cô nói thử xem, cô có lí do gì đáng để tôi ra tay giúp cô?”, vẻ mặt Trần Thanh lạnh nhạt, giống như một người qua đường hờ hững.
“Tôi…”, nghe Trần Thanh nói như vậy, ánh mắt Chu Yên Toa lập tức lộ ra vẻ khuất nhục.
Phải biết rằng, từ nhỏ tới lớn, cô ta luôn được người khác nịnh nọt. Cô ta vẫn cho rằng mình rất xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, bất kì người đàn ông nào thấy mình, đều sẽ cam tâm quỳ gối dưới váy mình.
Nhưng mà hôm nay, người đàn ông trong truyền thuyết này lại khiến cô ta lần đầu tiên cảm giác được cái gọi là thất bại.
Hoàn cảnh gia đình, vẻ đẹp, những thứ mà cô ta lấy làm kiêu ngạo, ở trong mắt người đàn ông này lại giống như mây trôi.
Đúng vậy, cô ta còn có gì để thuyết phục đối phương chứ?
“Này, sao anh có thể làm vậy chứ? Vừa rồi anh có thể vì một bộ quần áo mà khiến một người xa lạ, không hề quen biết trở thành cao thủ. Bây giờ tuỳ anh đưa ra điều kiện, sao anh lại thấy chết không cứu như vậy chứ?”, Hàn Quân Quân thấy chị em của mình bị nói như vậy, lập tức có chút tức giận
“Tôi tự nguyện”, Trần Thanh tuỳ ý nhìn Hàn Quân Quân, sau đó lạnh nhạt phun ra ba chữ ấy.
Đương nhiên anh thấy được, Hàn Quân Quân này vô cùng ngây thơ, nhưng Chu Yên Toa lại không như thế.
Mặc dù vừa rồi anh còn đang tu luyện, nhưng lại nhìn rõ từng hành động của Chu Yên Toa, đây cũng là lý do vì sao anh không muốn cứu người.
“Anh…”, Hàn Quân Quân bị chọc tức, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác, chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Thanh.
“Nơi này rất nguy hiểm, mau rời khỏi đây đi”, Trần Thanh thu lại thuốc của mình rồi đi xuống núi.
“Anh… Anh đứng lại đó, anh không được đi”, Hàn Quân Quân là bạn thân của Chu Yên Toa, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hy vọng của nhà họ Chu tan biến được, cô ấy chắn trước mặt Trần Thanh, tức giận nói.
“Tránh ra”, mặc dù Trần Thanh không ghét Hàn Quân Quân, nhưng mà, điệu bộ này của đối phương lại khiến anh hơi phản cảm, lạnh lùng nói.
“Thế này đi, anh muốn gì, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm”, dù Chu Yên Toa hơi sợ Trần Thanh, nhưng nhìn thấy chị em tốt của mình cũng đã thay mình tiến lên, đương nhiên cô ta không thể nấp phía sau được.
“Được thôi, chỉ cần các người có thể tìm được thông tin về một món đồ, tôi sẽ giao bụi thảo dược này cho các người”, đột nhiên Trần Thanh nghĩ đến mình vẫn luôn đi tìm hộp cơ quan, bên trong đó có thể có đồ tốt, có thể dùng được. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là bản đồ kho báu trong đó.
“Là thứ gì?”, nghe Trần Thanh nói, Chu Yên Toa lập tức lên tinh thần, vội vàng hỏi.
“Tôi cũng không biết miêu tả thế nào, thế này đi, sau khi xuống núi, tôi sẽ gửi ảnh cho cô, cô tìm giúp tôi, nếu tìm được, chúng ta có thể dễ dàng nói chuyện”, Trần Thanh suy nghĩ chốc lát rồi nói.
Bởi vì trên núi không có tín hiệu nên Trần Thanh căn bản không mang theo điện thoại, mà đặt ở trong xe.
“Được, không thành vấn đề”, nghe những lời cuối cùng của Trần Thanh, Chu Yên Toa lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, gật đầu liên tục.
“Đừng đồng ý nhanh thế, mặc dù thứ đó không hiếm, nhưng lại khó tìm”, Trần Thanh cũng không coi trọng cô ta, dù sao thì mới có mấy ngày, anh cũng đã tìm được hai hộp cơ quan rồi.
Mà tác dụng của hai hộp cơ quan này đối với anh là không thể nghi ngờ. Hai lần anh hoàn thành kỳ tôi luyện thân thể là nhờ có linh dược bên trong hai hộp cơ quan này, nếu như không có hai lần tôi luyện này, chỉ e anh không thể nào đạt đến trình độ bây giờ.
Mà chủ yếu nhất là không có cơ thể mạnh mẽ thì trong trận đấu với Vân Hạn Lâm, có lẽ anh đã thất bại thảm hại rồi.
Vậy nên, anh sẽ huy động tất cả thế lực có liên quan tới mình để đi tìm tung tích nó.
Bởi vì thực lực của Trần Thanh rất mạnh nên năm người bọn họ cũng chỉ yên lặng đi theo sau Trần Thanh, không ai dám tuỳ tiện nói chuyện.
Có Trần Thanh đi trước mở đường, bọn họ rất nhanh tiến về phía trước, đến khi mặt trời sắp lặn thì đã đến chân núi.
Đến nơi Trần Thanh giấu xe, phát hiện xe vẫn còn ở đây, anh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc giấu xe, anh cảm thấy việc mình lái một chiếc xe tốt đến đây chính là một lựa chọn sai lầm, thật may không ai phát hiện, nếu không đã có chuyện rồi.
Lên xe lấy điện thoại ra, Trần Thanh đưa bức ảnh về hộp cơ quan cho Chu Yên Toa xem.
“Tôi… tôi từng thấy thứ này, ở trong phòng ông nội tôi!”, điều khiến Trần Thanh kích động là khi anh đưa ảnh cho Chu Yên Toa xem, đột nhiên cô ta chỉ vào bức ảnh, sợ hãi kêu lên.
“Cô chắc chắn là từng thấy chứ?”, mặt Trần Thanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, anh không ngờ mình chỉ làm bừa mà lại có được thu hoạch như vậy.
“Hình như thế, tôi nhớ lúc nhỏ tôi từng thấy thứ này, nhưng sau đó không thấy lại nữa, nên tôi cũng không chắc lắm”, Chu Yên Toa nhớ mang máng nói.
“Nếu anh tin tưởng tôi thì hãy đưa thuốc cho tôi trước, sau khi cứu ông nội tôi, tôi hỏi ông thì sẽ biết”, Chu Yên Toa nghĩ ngợi rồi mở miệng đề nghị.
“Nói cho tôi biết tình trạng của ông nội cô đi”, Trần Thanh từ chối cho ý kiến, nói sang chuyện khác.
Sau đó, Chu Yên Toa nói về tình trạng của ông nội mình một lần, ánh mắt nhìn Trần Thanh đầy mong đợi.
Không ngờ thân phận của Chu Yên Toa cũng lớn như vậy, là con cháu nhà họ Chu ở Hương Giang. Ở nơi này, nhà họ Chu này có thể nói là dòng họ lớn hiển hách một thời.
Tổ tiên nhà họ Chu có hai người từng đạt Thái Bình thân sĩ, lại được thụ phong Anh Luân tước sĩ, nhà bọn họ chính là một trong bốn gia tộc lớn ở Hương Giang.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!