Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh


Chương 495: Con đường đột phá

“Không đúng, linh khí của trời đất không hề bị hỗn loạn, mà đang điên cuồng hướng về một phía”.

Đột nhiên, có một người quát to lên, còn đám võ giả mặc dù không mẫn cảm với linh khí bằng Trần Thanh, nhưng linh khí dồi dào như vậy, bọn họ lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Lúc này, một người chỉ vào Trần Thanh quát to lên.

Đám võ giả đều cảm nhận được linh khí của trời đất đang phun trào, còn người bình thường thì lại có thể thấy trên đỉnh núi có một luồng gió lớn nổi lên. Có điều luồng gió này hơi kỳ lạ, gió từ bốn phương tám hướng đều tập trung thổi về phía Trần Thanh đang đứng trong sân.

“Trời ạ, không phải là Trần gia sẽ đột phá tiếp đấy chứ?”, khi sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về phía Trần Thanh, có một người không nhịn được mà suy đoán.

“Thế này là đột phá cấp bậc gì đây? Có vẻ điên cuồng như vậy”.

“Tôi thấy, võ đạo tông sư đột phá cũng không gây ra động tĩnh lớn như thế này. Nghe nói Trần Thanh chỉ mới thiên tiên đại thành mà thôi, thế này là sắp đột phá lên cấp cao nhất sao?”

“Mới ở cấp cao nhất của thiên tiên đỉnh mà đã khủng bố như thế này, vậy đến khi anh ta bước chân vào hàng võ đạo tông sư rồi, chẳng phải sẽ kinh khủng lắm sao?”

Người xung quanh nhao nhao bàn tán, nhưng ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Trần Thanh đều tràn ngập sự hâm mộ.

Mới chỉ ở cấp bậc thiên tiên đại thành thôi mà đã có thể giết được võ đạo tông sư, nếu giờ đột phá lên cấp bậc cao nhất của thiên tiên đỉnh, không biết là khả năng chiến đấu của anh sẽ mạnh đến mức nào đâu?

Lúc Trần Thanh đang điều hòa hơi thở, quả thật có cảm giác như sắp đột phá, chỉ có điều anh vẫn muốn tiếp tục áp chế nó xuống.

Thế nhưng, dương khí lúc giữa trưa cộng thêm Nam Cung Yến ở bên cạnh, khiến linh khí và dương khí điên cuồng tràn vào, khiến Trần Thanh không thể khống chế nổi chân khí trong cơ thể, tự động bắt đầu đột phá.

Lúc trước, khi Trần Thanh đột phá lên thiên tiên đại thành, đã phải hấp thu một lượng linh khí khổng lồ, không biết lần này có đủ để cho anh đột phá hay không.

Chỉ có điều, việc đã đến nước này, con đường đột phá không thể dừng lại được nữa, chỉ có thể liều mạng hấp thu.

Cũng may mà Nam Cung Yến đứng cách đây không xa, có thể giúp tốc độ hấp thu linh khí của mình càng thêm nhanh.

Mà dương khí ngay giữa trưa này vừa vặn có thể để cho Thuần Dương Vô Cực Công của anh được hấp thu một cách sảng khoái, cũng đẩy nhanh tiến độ đột phá.

“Sao tôi lại không hấp thu được chút linh khí nào?”

Lúc Trần Thanh đang đột phá, có người bỗng mở miệng hô lên.

Người xung quanh nghe nói thế thì cũng bắt đầu thử hấp thu linh khí, thế nhưng bất kể là bọn họ có làm cách nào đi chăng nữa, thì luồng linh khí đậm đặc của đất trời này dường như cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, tất cả đều điên cuồng hướng tới chỗ Trần Thanh.

“Công pháp của tên Trần Thanh này quá bá đạo, tôi vốn muốn thừa dịp bây giờ linh khí dồi dào, để tu luyện một phen, bây giờ lại thấy quá thiếu thốn”.

Tình huống như thế này khiến người khác phải phàn nàn, hiển nhiên là có hơi khó chịu vì tình hình này.

“Nhìn thấy con trời đột phá như thế, không bằng việc cậu đứng đây hấp thu chút linh khí này chắc?”

Đương nhiên, cũng có người có ý kiến khác.

Chỉ có điều, mặc kệ người khác có cái nhìn như thế nào, Trần Thanh cũng chịu bó tay. Dù sao thì võ đạo đột phá cũng chính là chuyện lớn, không thể qua loa đại khái được, nếu như trong thời gian đột phá có người muốn nhảy vào phá hoại, thì người đột phá không chết cũng tẩu hỏa nhập ma.

“Tình Nhi, đi”, ông cụ Lâu thấy cảnh này, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc, thân hình ông ta lóe lên, đi thẳng vào trong sân, đứng lại cách chỗ Trần Thanh đang đột phá không bao xa, đồng thời phóng ra hơi thở ở cấp bậc thiên tiên đỉnh của mình.

Lần trước lúc Trần Thanh quyết đấu ở chỗ này, ông cụ Lâu vẫn là thiên tiên đại thành, sau khi quan sát Trần Thanh và Vân Hạn Lâm quyết đấu với nhau, ông ấy có cảm giác mình sẽ đột phá trong mấy ngày ở thành phố Nam Hải.

“Ông cụ Lâu làm gì vậy?”, nhìn thấy hành động của ông cụ Lâu, nhóm người Nam Cung Yến lập tức cảm thấy hơi khó hiểu.

“Để lát nữa sẽ giải thích với mọi người, trước tiên chúng tôi sẽ qua đó, vạch trần những thủ đoạn phá phách anh ấy của người khác đã”, Lâu Tình Nhi nhìn hành động của ông nội mình, đương nhiên cũng hiểu lý do vì sao, vội hô lên với nhóm người Nam Cung Yến.

Nghe thấy Lâu Tình Nhi nói như vậy, lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, cùng với việc làm của ông cụ Lâu, hiển nhiên bọn họ cũng đã nhận ra được chuyện này có gì đó không ổn.

Lúc này, mấy người bọn họ không hề do dự, nhanh chóng lao về phía Trần Thanh.

Bọn họ vào trong sân, vây Trần Thanh ở giữa, cảnh giác nhìn đám người xung quanh.

Những người còn lại cũng đi qua, chỉ có Julia và Tăng Kim Lai là không tới, bởi vì trong số những người ở đây, chỉ có hai người bọn họ là chẳng có sức mạnh gì, đi vào cũng chỉ làm cản trở người khác mà thôi.

“Trời đất, đây là cái gì? Súng ngắm sao? Là thật hay giả thế?”

“Súng tiểu liên, lựu đạn, súng ngắn, thế này là muốn đánh trận à? Hay là chơi cosplay thế?”

Khi mọi người nhìn thấy mười mấy người nhóm Tật Phong giống như làm ảo thuật, từng người một thuần thục lắp ráp các loại súng ống, lập tức tất cả mọi người đều phải trợn tròn mắt, bên hông nhóm người Tật Phong còn cài cả lựu đạn, nhìn không khác gì đang đóng phim cảnh sát bắt cướp.

Ba người Lâu Tình Nhi cũng phải trợn tròn mắt, các cô cũng không ngờ rằng nhóm của Tật Phong lại hung hăng như thế.

Mặc dù đã từng nghe Trần Thanh nói ở nước ngoài bọn họ làm cái gì, nhưng khi nhìn thấy từng con người thanh tú nhã nhặn đột nhiên thay đổi lớn như thế, thật sự là quá kinh khủng.

“Mọi người chú ý đề phòng, trong lúc võ giả đột phá, sợ nhất là có người đến quấy rầy. Nếu trong quá trình đột phá đó có người đến quấy phá thật thì sợ là sẽ có ảnh hưởng đến tính mạng”, lúc này, Lâu Tình Nhi mới giải thích với bọn họ.

Nghe Lâu Tình Nhi nói như vậy, nhóm người Tật Phong lại càng cảnh giác hơn, ai nấy đều trợn to hai mắt, sát khí từ việc chém giết trên chiến trường cũng điên cuồng tỏa ra.

Những võ giả ở xung quanh cảm nhận được ông cụ Lâu đang cảnh cáo bọn họ, nên đều lùi ra sau mấy bước, hiển nhiên là không muốn gây ra hiểu lầm không đáng có nào.

Tình huống như thế này, sợ là cũng không có ai dám tới đây để làm chuyện điên rồ cả.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận